Chương 59
Giản Linh dùng ngón trỏ cầm lên một chiếc váy hàng hiệu màu vàng nhạt. Vẻ mặt Giản Linh đầy ghét bỏ, biểu hiện ghét bỏ của cô là dùng cho chiếc váy màu vàng nhạt trong tay, như thể đó là một túi rác vậy… Mác ở trên chiếc váy vẫn chưa được gỡ bỏ. Mà ở trong hai cái vali trước mặt đều là mấy bộ quần áo yểu điệu thục nữ, đa số là váy.
Tất cả đều là phong cách khiến Giản Linh cảm thấy nếu mặc loại này trên người thì chắc sẽ là dạng trông được phần trên nhưng không thể nhìn được phần dưới, tuyệt nhiên không thể mặc nó đi ngoài đường.
Vậy mà còn có tận hai đôi giày cao gót mới tinh nữa, một đôi có mũi nhọn và đôi còn lại có gót nhọn.
Chỉ cần nhìn thôi Giản Linh cũng có thể tượng tượng ra cảm giác khó chịu như bị tra tấn khi xỏ chân vào đôi cao gót này rồi.
Nếu xét dựa theo thẩm mỹ của thẳng nam Âu Tuấn thì hẳn những cô gái dịu dàng nhu thuận trong mắt anh sẽ ăn mặc như vậy, váy nhỏ, giày cao gót… Nhưng không hiểu vì sao, Âu Tuấn lại chỉ đứng ở cửa phòng để đồ, nhìn vào hai cái váy hàng hiệu và giày cao gót của Giản Linh.
Thực sự thật khó để tượng tưởng mấy bộ trang phục này ở trên người bé Năm sẽ như thế nào. Giản Linh vươn tay lấy đồ ra từ trong hộp, sắc mặt cô càng thêm tối sầm, khuôn mặt tái nhợt, cô lấy ra hai bộ quần áo ren ít vải đến kinh người.
Âu Tuấn nhìn thấy bộ quần áo ít vải kia, đồng tử cũng co rụt lại, sau đó quay người nhanh chóng đi vào phòng để đồ. Chớ nên nhìn…. Giản Linh lấy ra ba bộ đồ lót cực kỳ, ừm, rất quyến rũ và gợi cảm, ren đỏ, họa tiết da báo màu đen. Cô thiếu chút nữa tức giận ném cái vali đi: “Ở đây có cái nào con có thể mặc được sao?”
Dương Tâm Lan vẫn đứng bên cạnh khẳng định: “Dáng người con đẹp như vậy, mặc những cái này vào chắc chắn sẽ đẹp, nếu không phải là mẹ lớn tuổi rồi…”
Dáng người Giản Linh rất tốt, đây có lẽ là ưu điểm duy nhất Dương Tâm Lan nghĩ được khi nói về cô, cô ấy có vòng eo thon gọn, đôi chân thon dài, cơ thể không có một chút mỡ thừa nào, càng không phải kiểu con gái vì giảm cân, ăn kiêng mà gầy.
Mà là loại thường hay tập luyện thể thao mà có, đường cong thanh mảnh và đường nét rất đẹp. Giản Linh vội vàng nói: “Mẹ vẫn còn trẻ mà, năm nay con mới hai mươi lăm tuổi thôi, con không có phúc mặc được cái này, vẫn là mẹ tự mặc đi! Cha con nhất định sẽ rất vui!”
Dương Tâm Lan: “Con! Con nói gì vậy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!