Chương 5
Âu Tuấn tiện tay chỉ lên một phần kiến trúc của tiệm trà, nghiêm túc nói hươu nói vượn: “ Bị sa thải, nguồn sống mất đi chỗ dựa, ra đây hút thuốc giải sầu.”
Giản Linh: “Không dễ dàng gì, không dễ dàng gì cả.”
Âu Tuấn: “Ai nói không phải chứ, có muốn làm một điếu không?”
Giản Linh vội xua tay từ chối khéo: “Cảm ơn, tôi không hút thuốc, còn bận chạy thoát mạng đây.”
Âu Tuấn bước lên phía trước, khoảng cách càng gần, hương thơm kỳ lạ trên người cô dường như càng nồng đậm, con ngươi Âu Tuấn co lại quả có chút say mê: “Tôi tiễn cô nhé, có người đuổi theo kịp còn giúp cô chắn được.”
Giản Linh trầm mặc vài giây, không cự tuyệt. Chủ yếu là khuôn mặt này của Âu Tuấn thật sự rất phạm quy, ai nhìn thấy khuôn mặt này mà cự tuyệt cho được?
Vì thế Giản Linh đi cùng anh tới ven đường sau lối ra của con hẻm, chỉ có thể diễn tiếp, cản một chiếc taxi, Giản Linh ngồi vào ghế sau, nhìn sang anh: “Anh đi đâu? Có cần tôi đưa anh một đoạn không?”
Âu Tuấn lắc đầu: “Không cần, tự tôi đi phương tiện giao thông công cộng là được.” Anh nhếch môi cười, mí mắt rũ xuống che lại thâm ý trong mắt: “Có duyên gặp lại đi.”
Nói xong anh đóng cửa sau xe, nói với tài xế taxi: “Anh à, đi đi.”
Nhìn thấy taxi rời đi, đồng tử Âu Tuấn đột nhiên co lại, một lát sau, anh mới xoay người, đi tới trạm xe công cộng… Bên cạnh bãi đỗ xe, một chiếc chìa khóa xe rơi ra từ trong túi, rớt ra khỏi cửa xe của một chiếc Hummer.
Còn Giản Linh, cô để tài xế taxi rẽ một vòng rồi dừng lại ngay ở lối vào một bãi đỗ xe đầu phố. Trả tiền rồi xuống xe.
Một lúc sau, một chiếc Maserati gầm gào phóng ra từ bãi đỗ xe ngầm.
Khi Giản Linh nhận được điện thoại của mẹ, cô đã làm ra một điều ngu ngốc, cô nghĩ rằng xem bảng chỉ đường bằng điện thoại di động rất bất tiện nên đã kết nối điện thoại với màn hình trên ô tô qua bluetooth.
Kết quả giọng nói của mẹ cô, bà Dương Tâm Lan, bởi vì tức giận mà vô cùng chói tai và cứ liên thanh không ngừng, đã lập tức bao trùm toàn bộ khoang xe hơi sang trọng thông qua hệ thống âm thanh cao cấp tuyệt vời, nhấn chìm mọi loại âm thanh khác.