Chương 109
Mặt Lâm Mỹ Như sáng ngời, mỉm cười: “Đương nhiên rồi. Không cao lên thì không thể cản trở anh và anh cả.
Âu Dật ở một bên nói: “Vốn dĩ anh xin nghỉ vì chuyện của em và bé Năm nhà họ Giản, chỉ là mấy ngày nay mới được duyệt, hôm nay vừa đến thành phố Yên Ninh, trở về thì biết chuyện bé Năm bị thương, vừa vặn cùng Mỹ Như đến thăm.”
Lâm Mỹ Như ở bên cạnh gật đầu liên tục, hỏi: “Anh nhỏ, chị dâu nhỏ không sao chứ?”
Cách xưng hô ‘chị dâu nhỏ’ khiến Âu Tuấn và Giản Linh đều hơi sửng sốt.
Lâm Mỹ Như là một cô gái thông minh, phản ứng cực nhanh, vừa nhìn thấy biểu hiện của Âu Tuấn và Giản Linh, liền nói: “A, Vẫn chưa là chị dâu nhỏ sao? Vậy thì sau này sẽ là chị dâu nhỏ.”
Cô ấy nhìn Giản Linh, hỏi: “Chị dâu nhỏ, chị không sao chứ? “
Giản Linh vội vàng khoát tay áo: “Không sao đâu, không sao đâu.”
Cô từ trên lưng Âu Tuấn leo xuống, giờ phút này giống như cô vợ nhỏ rụt rè lui về phía sau anh.
Cô không phải bởi vì sự xuất hiện của Âu Dật cùng Lâm Mỹ Như mà luống cuống, cô đơn thuần mất bình tĩnh là vì sự xuất hiện của Dương Tâm Lan mà thôi!
Sau khi trả lời những lời này của Lâm Mỹ Như, Giản Linh mãi mới phản ứng lại, không đúng! Với mối quan hệ của cô và Âu Tuấn thì xưng hô ‘chị dâu nhỏ’ này là chưa đủ!
Dương Tâm Lan ngược lại vui vẻ hớn hở, tuy nói đối với con gái nhà mình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng khi nhìn thấy Giản Linh cùng Âu Tuấn cư xử cũng không tệ lắm, bà ấy vẫn rất hài lòng.
Bà lấy ra một cái bình giữ nhiệt đưa cho Giản Linh: “À, ba con nấu canh cho con đấy, làm mấy món. Ngay khi trở về từ công ty sau cuộc họp liền chui vào trong bếp bận rộn một giờ, chỉ sợ con ăn thanh đạm thì mất hứng, tất cả đều làm theo khẩu vị yêu thích của con.”
Giản Linh nước mắt lưng tròng, trên đời này chỉ có ba là tốt nhất! Có đôi khi cô không nhịn được cảm thấy, nếu không phải vì có ba cô, cô từ nhỏ đến lớn gầy như vậy, sợ là đã sớm bị bà Dương Tâm Lan ném xuống sông chết đuối không biết bao nhiêu lần rồi… Giản Linh vui vẻ ăn bữa ăn bento yêu thương của ba, sau đó chớp chớp mắt nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy cũng rất thú vị.
“Ngày mai sẽ xuất viện?”
Dương Tâm Lan biết được chuyện Giản Linh ngày mai sẽ xuất viện, ngược lại không có nhiều ý kiến, chỉ gật đầu: “Xuất viện sớm một chút cũng tốt, con bé ở lại bệnh viện cũng là chịu tội. “
Đôi mắt kia ở trong bệnh viện không biết phải nhìn thấy bao nhiêu thứ xấu nữa… Âu Dật nói: “Vậy ngày mai anh đến đón. “
Âu Tuấn lắc đầu nói: “Không có việc gì, cũng không có bao nhiêu thứ, không cần phiền toái như vậy, anh khó khăn lắm mới trở về một lần, ở bên ông bà nội nhiều hơn đi.”
Giản Linh cảm thấy điều này cũng đúng, bọn họ làm quân nhân, quanh năm suốt tháng cũng không có mấy ngày có thể về nhà, vẫn là ở bên người nhà nhiều thì tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!