Chương 93 ĐỔI CÁCH GỌI, GỌI CÔ ẤY LÀ CHỊ LỤC
Ninh Trạch Tây tỏ vẻ châm chọc: “Nghe nói Tổng Giám đốc Lục mới quen Thẩm Thiên Trường chưa được một tháng.”
“Vậy anh Ninh quen biết Thẩm Thiên Trường bao lâu rồi?”
“Tuy rằng tôi mới quen Thẩm Thiên Trường nửa năm trước nhưng chúng tôi đều là những người kế nghiệp Giáo sư Lương, lúc ở trường cũng đã tiếp xúc nhiều, xét về độ thấu hiểu cô ấy, tin rằng tôi cũng không ít hơn Tổng Giám đốc Lục đâu.”
“Rồi sao nữa?”
Ninh Trạch Tây bị Lục Chi Cửu hỏi đến nghẹn lời.
“Anh Ninh, tôi không phải là người thích lãng phí thời gian để giải thích dài dòng, nhưng về Thẩm Thiên Trường, tôi có một chuyện nhất định phải nói với anh, không bao lâu nữa, anh sẽ phải đổi cách gọi mà gọi cô ấy là chị Lục.”
Lục Chi Cửu lạnh lùng tuyên bố, giống như mọi lời anh nói ra đều là một sự thật không thể nào thay đổi được.
Ninh Trạch Tây nghe xong liền kinh ngạc nhìn Lục Chi Cửu, chị Lục… Lục Chi Cửu nghiêm túc đến thế sao?
Anh ta tưởng rằng tình cảm của Lục Chi Cửu dành cho Thẩm Thiên Trường chẳng qua chỉ là sự vui đùa của người có tiền, khi không còn thấy mới mẻ nữa thì sẽ ném một cục tiền coi như kết thúc, nhưng cụm từ “chị Lục” được Lục Chi Cửu nói ra giống như một quả bom ném thẳng vào trái tim anh ta.
“Tôi biết anh Ninh là người rất có năng lực, tôi cũng rất tán thưởng tài năng của anh, nếu như anh có thể an phận làm việc ở Tài chính Thiên Nhiên thì trong tương lai tôi cũng rất vui lòng giúp anh bước lên vị trí cao hơn. Nhưng nếu như sự chú ý và
mục đích của anh Ninh không đặt vào công việc mà đặt vào thứ khác thì đến lúc đó cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh trước.”
Áp lực khi Lục Chi Cửu nói ra những lời này còn lớn nhiều so với lúc Ninh Trạch Tây mới lên xe.
“Tôi không hiểu những lời này của Tổng Giám đốc Lục…”
Anh ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Lục Chi Cửu cắt ngang: “Anh Ninh, đến khách sạn rồi.”
Ninh Trạch Tây quay đầu nhìn thấy biển hiệu khách sạn: “Được, làm phiền Tổng Giám đốc Lục rồi.”
***
Hơn bốn mươi phút sau, Thẩm Thiên Trường mới đưa được Trần Tử Nhiễm về đến cổng nhà họ Trần, cô thử gọi Trần Tử Nhiễm dậy nhưng vô dụng.
Cuối cùng cô chỉ đành gọi điện thoại cho Trần Tử Mặc. Khó khăn lắm Trần Tử Mặc mới có một ngày được ở nhà nghỉ ngơi, lúc này anh ta đang chuẩn bị đi ngủ cho nên cứ thế mặc quần áo ngủ đi ra.
Thẩm Thiên Trường thấy anh ta mặc quần áo ngủ bằng lụa thật, cơ bắp trên người như ẩn như hiện sau lớp áo mỏng khiến cô ngại ngùng nhìn đi chỗ khác.
“Xin lỗi, hôm nay tôi với Tiểu Nhiễm đi đón đàn anh, sau đó tôi vì có việc đột xuất nên để một mình Tiểu Nhiễm đi tiếp đón, không ngờ cô ấy lại uống nhiều đến mức này…”
Trần Tử Mặc lôi Trần Tử Nhiễm ra khỏi xe sau đó trực tiếp vác lên vai: “Bệnh nghiện rượu của nó cũng không phải ngày một ngày hai, cô không cần phải tự trách.”
Trần Tử Mặc cũng tức đến giậm chân, mới ban ngày anh ta còn khen em gái nghiêm túc làm việc ở trước mặt bố mẹ xong, buổi tối đã có thể trở về trong trạng thái say mèm luôn rồi.
“Ngày mai hai người có sắp xếp gì không?”
“Tối mai có một buổi giao lưu nghề nghiệp, Hà Tịch cũng tham gia nên tôi và Tiểu Nhiễm cũng sẽ đi.”
“Có cần vào bàn bạc kỹ lại không?”
Hãy vào đây.com để đọc truyện nhanh hơn!
Thẩm Thiên Trường nhìn Trần Tử Mặc mặc quần áo ngủ, không cần nghĩ cũng biết giờ này nhà họ Trần cũng đã đi nghỉ hết rồi nên lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, bây giờ muộn quá rồi, không làm phiền hai bác nghỉ ngơi nữa. Tôi đã có kế hoạch cho chuyện ngày mai rồi, anh cứ đợi tin tốt của tôi đi.”