Mới đứng lên thì cánh tay đã bị túm lấy, một nguồn lực kéo cô lại, Giang Mộ Tuyết giật mình kêu lên một tiếng rồi lại ngả về ghế sô pha. Không đợi Giang Mộ Tuyết kịp phản ứng gì thì một bờ môi mềm mại đã phủ lên. Nụ hôn của Tân Phong mang theo tính xâm lược cực kỳ mạnh mẽ, phủ kín khoang miệng của Giang Mộ Tuyết.
Khác với sự dịu dàng lúc trước, trong nụ hôn này như mang theo sự kìm nén nào đó, khiến Giang Mộ Tuyết suýt thì ngạt thở.
Đ7ược rồi, nó thô bạo hơn một chút so với những gì cô tưởng tượng.
“A!”
Thẩm Thiên Trường giật nảy mình, cô vô thức che lấy ngực: “Lục Chi Cửu, anh… anh… vào đây lúc nào thế!”
“Ưm…”
Thẩm Thiên Trường muốn phản kháng, nhưng bờ môi lại bị khóa chặt, mãi đến khi… hai người hòa vào nhau.
Giang Mộ Tuyết nằm trên ghế xô pha, nằm trong lòng Tần Phong, mới mấy phút mà cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Tần Phong không ngờ cô lại ngủ nhanh như thế, anh cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể nhẹ nhàng bế cô vào phòng ngủ.
“Anh lại vào đây làm gì?” Thẩm Thiên Trường hỏi run run.
Lục Chi Cửu bỗng nở nụ cười, nụ cười ấy khiến Thẩm Thiên Trường cảm thấy hơi ngả ngớn.
Tuy rằng lúc ở thành phố Nhĩ hai người đã nhìn thấy hết của nhau rồi, nhưng lần nào cũng đều rất mông lung, Thẩm Thiên Trường chưa từng nhìn thấy cơ thể của Lục Chi Cửu trong trạng thái tỉnh táo như thế này bao giờ.
Cô nuốt nước miếng theo bản năng, không thể phủ nhận rằng body của Lục Chi Cửu rất đẹp, hơn nữa còn đẹp đến mức khiến người ta phải chảy máu mũi.
Cô định nói gì đó, nhưng tiếng rên mà cô đã cố nhịn rất lâu rồi lại nhanh hơn suy nghĩ của cô, buột ra khỏi cổ họng trước một bước. Thế nhưng cô chẳng nghe được gì cả, chỉ có sự chấn động phát ra từ thanh quản giúp cô biết là cô mới rên lên.
Nhìn nụ cười trên môi Lục Chi Cửu cùng với cơn khát vọng mãnh liệt hơn trong mắt anh sau khi cô phát ra tiếng, cô bỗng hiểu ra vì sao anh lại điều chỉnh âm lượng lớn hơn.
Thẩm Thiên Trường rất tức giận!
Cho dù lúc bế cô về giường, người đàn ông chết tiệt này dịu dàng đến mấy, cho dù lúc mặc áo ngủ cho cô anh săn sóc đến đâu thì cô vẫn Rất! Tức! Giận!
Lục Chi Cửu nhíu mày đi tới phòng tắm, mở cửa vào thẳng bên trong.
Thẩm Thiên Trường đang ngâm mình trong bồn tắm, đeo tai nghe không dây nghe nhạc, một cánh tay trần thả ngoài bồn tắm. Ngón tay cô gõ vào bồn tắm theo nhịp, trông có vẻ rất hưởng thụ.
Sắc mặt của Lục Chi Cửu đen kịt lại, sau đó anh ra ngoài mà không nói lời nào.
Nhìn theo bóng lưng anh, Thẩm Thiên Trường nghĩ sau này cô vào phòng tắm thì tốt nhất là phải nhớ khóa cửa lại, nếu không sẽ có ngày cô bị người đàn ông này hù chết mất.
Nhưng đến cuối cùng cô vẫn không nói ra được.
“Vậy phải ăn nói thế nào… với bố em?” Cô dựa vào lòng anh, ấp úng nói một câu.
Ăn xuống xong xuôi, Lục Chi Cửu lại vào phòng làm việc xử lý một số email công việc.
Lúc anh trở lại phòng ngủ, Thẩm Thiên Trường vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.
***
Cẩm Viên.
Mới nhô lên nửa người thì một bàn tay đã túm lấy cổ chân của cô, kéo cô trở lại bồn tắm.
“Này, đừng ở đây, về phòng ngủ được không?” Thẩm Thiên Trường vội vàng giãy giụa.
“Ừm.”
Miệng thì đồng ý, nhưng tay của Lục Chi Cửu không hề dừng lại.
Thân thể của Giang Mộ Tuyết cứng đờ lại, cô bỗng hiểu ra ý của Tần Phong.
Cô thật sự rất muốn nói, chung cư này rất tốt, không có gì là thiệt cho cô cả!!
Nhưng mới được mấy phút là cửa phòng tắm lại bị mở ra.
Lục Chi Cửu bước vào trong, hơn nữa… anh đã cởi hết quần áo ra rồi, chỉ dùng một chiếc khăn tắm quấn quanh hông.
Vừa nói tay anh vừa sờ vào hông, sau đó chiếc khăn tắm rơi xuống.
Đôi mắt của Thẩm Thiên Trường co lại, cô định trượt ra khỏi bồn tắm, nhưng hiển nhiên tốc độ của cô không thể nhanh hơn Lục Chi Cửu được.
“Vào để chứng minh rằng anh không phải tên nhìn lén biến thái.”
Dứt lời, một chân anh đã bước vào trong bồn tắm: “Anh nhìn một cách quang minh chính đại.”
“Tiểu Tuyết…”
Tần Phong rời khỏi môi Giang Mộ Tuyết, khoảng cách giữa hai người g0ần đến mức hơi thở có thể phả vào nhau.
Lục Chi Cửu nhìn lưng cô, muốn kéo cô vào lòng nhưng lại bị đạp cho một cái.
Nhưng sau khi đạp anh mấy cái để tỏ ý phản kháng, Thẩm Thiên Trường vẫn bị kéo vào lòng anh.
Cứ hết lần này đến lần khác trong bồn tắm, van xin thế nào cũng không dừng lại được, bây giờ lại nói với cô là sẽ khống chế?
Thẩm Thiên Trường thở dài một hơi, cô cảm thấy cuộc sống của mình sau này sẽ vất vả lắm đây.
Nhưng tay chân cô đã bị giữ chặt rồi.
Nụ hôn này vô cùng dịu dàng, anh chỉ đang nghiêm túc hôn cô, không hề mang theo chút tình dục gì cả.
Rốt cuộc lông mày của Lục Chi Cửu cũng giãn ra, anh khoanh tay dựa vào tường, nhìn cô đầy hứng thú.
Nghe hết một bài hát, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng nhận ra bầu không khí bất bình thường trong phòng tắm. Cô mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông đang đứng dựa vào tường.
Bàn tay anh di chuyển khắp người cô như một bàn ủi, khiến Thẩm Thiên Trường chẳng thể chộp lấy được.
“Lục Chi Cửu, anh đừng…”
Thật sự là xấu xa!!!!
Đậu xanh!
Trong khoảng cách gần như thế, Giang Mộ Tuyết nhìn thấy rất nhiều cảm xúc trong mắ7t Tần Phong, nhưng cô không hiểu đó là gì.
Còn chưa kịp nghĩ kỹ thì Tần Phong đã nói trầm thấp: “Tiểu Tuyết, ở đây thì thiệt cho em quá.”
Lục Chi Cửu không nói gì, chỉ lấy tay xoay người cô lại đối mặt với anh.
Thẩm Thiên Trường nhắm mắt lại, ngay sau đó một nụ hôn được đặt lên môi cô. Thẩm Thiên Trường cho là anh lại muốn… thế là cô định phản kháng.
“Sao phải căm giận như thế, rõ ràng vừa rồi em cũng hưởng thụ lắm mà.”
Nghe hết câu, ngọn lửa trong lòng Thẩm Thiên Trường bùng lên. Cô nhẫn nhịn cơn đau trong cổ họng, nói một câu khàn khàn: “Lục Chi Cửu, anh đồng ý kết hôn với em là vì thân thể của em đúng không!”
Cô không thích phòng tắm, không thích bồn tắm, không thích lần nào Lục Chi Cửu cũng đạt được ý đồ!
Vậy nên cô nằm trên giường quay lưng về phía Lục Chi Cửu, không nói một câu gì cả.
“Ha ha…”
Thẩm Thiên Trường chẳng hiểu gì cả, anh cười cái gì? Anh còn dám cười hả?
Lục Chi Cửu cười khẽ, vươn tay về phía tai cô, nhưng không phải để lấy tai nghe ra cho cô, mà là ấn vào nút âm lượng chỉnh lên mức lớn hơn.
Thẩm Thiên Trường cắn môi, nhìn anh với vẻ mặt tức tối. Ý gì đây hả, rõ ràng cô bảo anh lấy tai nghe ra, sao lại chỉnh âm lượng lớn hơn thế này.
Thẩm Thiên Trường rơi lệ trong lòng, đây chính là bản giao hưởng Chopin vĩ đại, cao thượng, ưu nhã!!
Sau này cô đối mặt với bản nhạc này như thế nào đây?!
Nếu cơ thể không bủn rủn như thế, Thẩm Thiên Trường sẽ đạp anh xuống giường ngay tức khắc.
Khống chế?!
Nước trong bồn tắm như biến thành thủy triều trong biển, không ngừng va đụng vào thành bồn tắm, va đụng vào thân thể của Thẩm Thiên Trường. Rốt cuộc cô cũng không nghe thấy tiếng của mình nữa, cơn thủy triều trong cơ thể cùng với bản giao hưởng vang vọng bên tai đan xen vào nhau, cuối cùng cũng hòa vào làm một.
***
“Vừa vào.”