Các bạn đang đọc truyện Thiên Trường Chi Cửu – Chương 293 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 293
EM THẬT SỰ RẤT THÍCH ANH
Sau khi ăn tối ở nhà họ Lục xong, Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu đưa Lục Chi Vũ trở về Cẩm Viên.
Vốn Lục Diệu Nhung còn muốn giữ Lục Chi Vũ lại, nhưng nghĩ tới chuyện trong khoảng thời gian vừa rồi ở Cẩm Viên cô không dây dưa với Diệp Lăng Nam, ông liền không ngăn cản nữa.
Bởi vì Thẩm Thiên Trường đã uống mấy chén rượu vang vàng với ông cụ nên đầu óc cô hơi choáng váng, lên xe là tựa vào gối nhắm mắt lại.
Sau khi ba người rời khỏi nhà họ Lục, bọn họ lái xe nửa tiếng theo hướng tới Cẩm Viên, thấy Thẩm Thiên Trường đã ngủ hẳn rồi, Lục Chi Vũ chỉ có thể nói nhỏ với Lục Chi Cửu: “Tiểu Cửu, hai người tới thành phố Nhĩ thì bao giờ về?”
Lục Chi Cửu liếc nhìn Thẩm Thiên Trường trong gương chiếu hậu: “Chị Tiểu Vũ đang lo lắng điều gì?”
Lục Chi Vũ cắn môi dưới: “Hôm nay chị nghe nói Diệp Lăng Nam đang thăm dò hành tung của chị, chị lo…”
“Chị Tiểu Vũ không muốn gặp anh ta thật sao?”
Lục Chi Vũ lắc đầu: “Ít nhất là hiện tại không muốn gặp…”
“Cẩm Viên là địa bàn của em, không phải ai cũng xông vào được.” Lục Chi Cửu nói bằng giọng thản nhiên, nhưng trong mắt đã hiện lên đôi phần sắc bén.
Nghe thấy câu nói của anh, Lục Chi Vũ cũng yên tâm hơn nhiều, cô biết bản lĩnh của Lục Chi Cửu, nếu anh nói là Cẩm Viên an toàn, vậy thì điều đó chứng tỏ Diệp Lăng Nam sẽ không tìm ra cô được.
Lục Chi Vũ nở nụ cười tự giễu, cô theo đuổi quả bom Diệp Lăng Nam mười mấy năm, không ngờ cũng có ngày cô trốn tránh anh.
Sau khi xe chạy tới Cẩm Viên, Thẩm Thiên Trường vẫn đang nhắm mắt, dáng vẻ như không có ý định thức dậy, Lục Chi Vũ đang định đánh thức cô thì lại bị Lục Chi Cửu ngăn cản.
Lục Chi Vũ nhìn anh, cô thở dài một hơi trong lòng, mở cửa xuống xe trước.
Sau khi Lục Chi Vũ xuống xe, Lục Chi Cửu cũng rút chìa khóa xe ra, anh xuống xe rồi ra ghế sau, nhẹ nhàng ôm Thẩm Thiên Trường ra khỏi xe.
Nhìn bộ dạng rón rén như thể đang ôm bảo vật gì quý hiếm lắm của Lục Chi Cửu, câu hỏi đè nén trong lòng Lục Chi Vũ bao lâu nay lại bắt đầu trồi lên.
Cô đi theo sau Lục Chi Cửu, điều chỉnh giọng nói cho thật nhỏ: “Tiểu Cửu, rốt cuộc vì sao em lại thích con bé Thẩm Thiên Trường này vậy?”
Có thể nói là Thẩm Thiên Trường chẳng có gia thế, bằng cấp cũng bình thường, nhan sắc tuy không thể nói là kém cỏi, nhưng tuyệt đối không phải là nét đẹp khiến người khác phải đắm đuối ngay từ ánh nhìn đầu tiên, hơn nữa gu ăn mặc còn không chất… Lục Chi Vũ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra vì sao Lục Chi Cửu lại thích con bé.
“Vậy vì sao chị Tiểu Vũ lại thích Diệp Lăng Nam?” Lục Chi Cửu hỏi ngược lại.
Lục Chi Vũ cứng họng. Bởi vì có thể trong mắt Lục Chi Cửu, Diệp Lăng Nam cũng giống với Thẩm Thiên Trường trong mắt cô, nhưng tình cảm đâu thể quyết định bằng những điều kiện bên ngoài như thế được.
“Em tưởng rằng trong hai tuần vừa qua chị Tiểu Vũ đã hoàn toàn chấp nhận cô ấy.”
Giọng nói của Lục Chi Cửu rất trầm, rất nhỏ.
Lục Chi Vũ hơi sửng sốt, cô không ngờ rằng Lục Chi Cửu lại quan tâm tới suy nghĩ của cô như vậy.
“Chị chỉ… hơi tò mò thôi.”
Lục Chi Vũ thừa nhận rằng hai tuần qua cô chung sống với Thẩm Thiên Trường khá ổn. Mặc dù con bé Thẩm Thiên Trường này không biết ăn nói cho lắm, nhưng làm việc gì cũng vô cùng chững chạc, cho dù thân thế bối cảnh của Thẩm Thiên Trường cực kỳ thê thảm, nhưng trong quá trình tiếp xúc, cô không hề cảm thấy bất cứ một sự tự ti nào từ con bé.
Lục Chi Cửu bỗng dừng bước lại: “Ở bên cạnh cô ấy, em sẽ không quan tâm tới suy nghĩ của bất cứ ai.”
Lục Chi Vũ nở nụ cười, quả nhiên là cô nghĩ nhiều rồi. Từ khi Lục Chi Cửu trở lại nhà họ Lục, nó không còn là cậu bé với nội tâm ấm áp nữa, cô thừa biết rằng trái tim của Lục Chi Cửu đã rắn chắc như một tảng đá.
“Nhưng cho dù suy nghĩ thực sự trong thâm tâm chị Tiểu Vũ là gì, em cũng chỉ hy vọng chị biểu hiện ra một loại.”
Lục Chi Vũ nghiêng đầu nhìn anh với vẻ hứng thú: “Loại nào?”
Lục Chi Cửu cúi đầu nhìn Thẩm Thiên Trường trong lòng mình, bởi vì uống rượu nên gò má cô hơi ửng hồng, hiện lên vẻ đáng yêu mà bình thường hiếm khi được thấy.
“Là loại mà Thẩm Thiên Trường muốn.”
Anh không quan tâm tới suy nghĩ của bất cứ kẻ nào, ngoại trừ Thẩm Thiên Trường.
Có nghĩa là Lục Chi Cửu muốn nói với cô, bởi vì Thẩm Thiên Trường muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với cô, vậy nên cho dù cô không thích Thẩm Thiên Trường thế nào đi chăng nữa thì cũng phải làm bộ như thích Thẩm Thiên Trường?
Sau khi nghĩ thông điểm này, Lục Chi Vũ bó tay thật sự. Cô thật sự hoài nghi con bé Thẩm Thiên Trường này là ma nữ nào đó chuyển thế, làm phép hút hồn Lục Chi Cửu.
Thấy Lục Chi Cửu ôm Thẩm Thiên Trường vào phòng khách và chuẩn bị lên lầu, Lục Chi Vũ mới nhớ tới câu hỏi vừa rồi của mình.
“Này, vừa rồi em đã trả lời câu hỏi của chị đâu?”
Bởi vì cách nhau một khoảng kha khá rồi nên Lục Chi Vũ cũng nói lớn tiếng hơn.
Lục Chi Cửu không hề ngừng chân: “Chị cứ coi như em… trúng tiếng sét ái tình của cô ấy đi.”
Trúng tiếng sét ái tình??
Nhìn theo bóng người biến mất ở ngã rẽ cầu thang, cuối cùng Lục Chi Vũ “xì” một tiếng, coi cô là trẻ con ba tuổi chắc.
Lục Chi Cửu đưa Thẩm Thiên Trường vào phòng ngủ, vừa đặt cô lên giường thì thấy Thẩm Thiên Trường đã mở mắt, cô ngồi dậy, tươi cười nhìn anh rồi thì thầm một câu như thể nghe thấy bí mật gì ghê gớm lắm: “Lục Chi Cửu, em nghe thấy hết rồi.”
Khóe môi Lục Chi Cửu cong lên nhè nhẹ, nhưng lông mày lại hơi nhíu lại, ánh mắt anh như đang dò hỏi: “Nghe thấy những gì rồi hả?”
Anh không muốn cô nghe thấy những gì mà anh nói với Lục Chi Vũ.
Thẩm Thiên Trường túm lấy vạt áo anh, nở nụ cười hơi ngốc nghếch, với bộ dạng này thì rõ ràng là đang say.
Thẩm Thiên Trường cúi đầu, nói ấp úng ngượng ngùng: “Nếu không phải em đang nằm mơ, vậy thì vừa rồi em nghe thấy anh nói là anh trúng tiếng sét ái tình với em…” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Lục Chi Cửu dở khóc dở cười: “Ngoài câu này ra thì em còn nghe thấy gì nữa?”
Thẩm Thiên Trường nhíu mày lại, nhìn anh với vẻ mặt không hiểu ra sao: “Còn gì nữa?”
Biết tìm trọng điểm đấy.
Lục Chi Cửu lắc đầu, anh vươn tay xoa má cô như đang dỗ dành trẻ con: “Hết rồi, chỉ có câu này thôi.”
Đôi mắt của Thẩm Thiên Trường đột nhiên sáng lên, giờ nghĩ lại giữa cô và Lục Chi Cửu, người nhắc tới chuyện tìm hiểu là cô, người tỏ tình là cô, người cầu hôn là cô, người muốn tới thành phố Nhĩ cũng là cô, cô vẫn cho rằng mình là người chủ động nhất.
Không ngờ Lục Chi Cửu mới là người trúng tiếng sét ái tình với cô, Thẩm Thiên Trường cảm thấy hân hoan vô cùng.
Cô đặt tay mình lên bàn tay của Lục Chi Cửu, ngả đầu vào trong tay anh rồi dần dần nhắm mắt lại, lúc mà cả thân thể cô đổ về phía sau, Lục Chi Cửu vươn tay đỡ lấy lưng cô.
Anh đặt cô lên giường, trong lòng thở dài một hơi, cô gái này chẳng biết áng chừng tửu lượng của mình gì cả.
Nghĩ tới đống quà mà anh mang từ nước M về và đang được đặt trong một căn phòng khác, với tình hình này thì tối nay không xem được rồi, chi bằng đợi đến khi ở thành phố Nhĩ về rồi hãy đưa cô.
Lục Chi Cửu đắp chăn cho cô xong, đang định đứng lên ra ngoài thì lại nghe Thẩm Thiên Trường nhắm mắt thì thào điều gì đó. Anh không nghe thấy rõ, bèn cúi người nhẹ nhàng áp sát tai tới gần miệng cô.
“Thẩm Thiên Trường, em nói gì cơ?”
“Em thật sự rất thích anh…”