Chương 243.3CÔ TỪNG CHO RẰNG MÌNH ĐÃ TÌM ĐƯỢC HẠNH PHÚC
G
iang Mộ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn thì bỗng nhìn thấy Thời Tu Tề đứng cạnh hai người, dường như là đang uống đỡ giúp cho chú rể.
Thảo nào anh ta lại xuất hiện ở đây, hóa ra là phù rể của chú rể.
Thấy hai người bắt đầu đi lần lượt từ bàn của bề trên, cũng phải còn một lúc nữa mới đến bàn của họ, Giang Mộ Tuyết bèn muốn vào nhà vệ sinh. Đoàn Văn Trúc thấy cô muốn đi nên cũng đi cùng cô.
Vào nhà vệ sinh, Đoàn Văn Trúc đi xong bèn rửa tay trước rồi ra ngoài đợi cô, còn Giang Mộ Tuyết do chân đau nên động tác chậm chạp hơn bình thường rất nhiều.
Giang Mộ Tuyết vừa xử lý xong thì nghe thấy giọng nói của Viên Tiểu Nhụy phát ra từ phòng bên cạnh.
“Này, không ngờ Giang Mộ Tuyết đó còn giả tạo hơn tôi tưởng.”
Vừa nghe thấy tên mình, Giang Mộ Tuyết bèn dừng động tác mở cửa, yên lặng đứng trong phòng không nói gì. Đoàn Văn Trúc luôn nói người khác luôn nói xấu sau lưng cô, lần này cô muốn xem xem bọn họ nói xấu cô như thế nào.
“Tiểu Nhụy, cậu bớt nói vài câu đi.”
Không ngờ Thủy Tư Văn cũng có mặt.
Viên Tiểu Nhụy liếc cô ta: “Thủy Tư Văn cậu thôi ngay đi được không, ở đây chỉ có hai chúng ta cậu còn giả vờ trung lập gì nữa hả, nếu không phải cậu nói chuyện xấu đó của Giang Mộ Tuyết ra thì tôi có thể biết được không?”
Thủy Tư Văn lí nhí: “Nếu biết cậu sẽ nhắc đi nhắc lại suốt ngày như thế thì tôi cũng sẽ không nói đâu.”
Viên Tiểu Nhụy không thèm để ý, cô ta lấy phấn nền từ trong túi đựng mỹ phẩm ra dặm lại: “Nói ra thì đã sao, nếu Giang Mộ Tuyết đó đã dám làm thì còn sợ bị người khác nhìn thấy à? Hơn nữa tôi thấy, có mà do đàn anh Trịnh Kỳ phát hiện ra những chuyện trước đây cô ta làm nên mới đá cô ta đó, bởi dù sao làm gì có người đàn ông nào có thể chịu đựng được chuyện đầu mình mọc cả một thảo nguyên xanh bát ngát chứ?”
Thủy Tư Văn nhíu mày: “Cậu đừng có suy đoán lung tung nữa, chúng ta đều biết Tiểu Tuyết một lòng một dạ thích đàn anh Trịnh Kỳ cả bốn năm học đại học, cho dù trước đó cậu ấy có làm chuyện gì đi chăng nữa thì cũng đã là chuyện quá khứ rồi, sao cậu cứ phải nói mãi không thôi thế?”
Viên Tiểu Nhụy dặm phấn xong lại lấy son trong túi xách ra đánh: “Đó là bởi vì tôi ngứa mắt, cậu nói xem, anh Trịnh Kỳ cũng là nhân vật có tiếng trong trường Đại học A của chúng ta, trong trường có biết bao nhiêu người theo đuổi, ai biết trước lúc tốt nghiệp lại rơi vào tay Giang Mộ Tuyết chứ, đàn anh của chúng ta tốt như thế, chỉ hơi mù quáng thôi. Ngoại trừ có vẻ ngoài xinh đẹp ra thì thật không hiểu Giang Mộ Tuyết đó còn có gì đáng giá nữa, chắc là do người ta vốn dĩ đã lẳng lơ, rất có khả năng mê hoặc người khác.”
“Có thể người ta có rất nhiều ưu điểm mà chúng ta không biết, vừa rồi cậu ấy chơi piano tốt thế còn gì, trước đây chúng ta cũng đâu có biết.” Đối mặt với những lời nói khó nghe của Viên Tiểu Nhụy, Thủy Tư Văn vẫn lên tiếng hòa giải như trước.
Viên Tiểu Nhụy cười lạnh: “Chơi được piano đã là gì, tôi đoán là do cô ta lấy tiền của kim chủ nào đó đi học cho nên lúc ở trường mới không dám nói cho chúng ta biết…”
“Cạch…”
Viên Tiểu Nhụy còn chưa nói xong bèn nghe thấy cửa phòng phía sau bị người ta mở ra, chỉ thấy Giang Mộ Tuyết đang đứng trước cửa nhìn hai người bọn họ.
Giang Mộ Tuyết lạnh mặt, cô chống nạng đi từng bước đến trước mặt hai người họ: “Tôi vừa nghe thấy hai người nhắc đến chuyện xấu trước đây của tôi, có thể nói cho tôi biết, chuyện xấu mà hai người nhắc đến là chuyện nào được không?”
Thủy Tư Văn ngây người nhìn cô: “Tiểu Tuyết, bọn tôi…”
Viên Tiểu Nhụy trợn mắt, vẻ mặt tràn đầy châm chọc: “Giang Mộ Tuyết, cậu giả tạo quá rồi đấy, ở đây chỉ có ba người chúng ta thôi, cậu định giả tạo cho ai xem vậy?”
“Tôi giả tạo cái gì?” Giang Mộ Tuyết hỏi Viên Tiểu Nhụy.
Viên Tiểu Nhụy khoanh tay nhìn đi chỗ khác không nói gì.
Giang Mộ Tuyết nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Viên Tiểu Nhụy, tôi hỏi cô, rốt cuộc tôi giả tạo cái gì?”
Viên Tiểu Nhụy vốn đã khó chịu với Giang Mộ Tuyết, giờ lại thấy cô thái độ hùng hổ của cô thì sự bực tức trong người hoàn toàn bốc lên đầu: “Giang Mộ Tuyết, hôm nay là ngày vui của Giản Kỳ tôi đã không muốn nói nhiều rồi nhưng nếu cô cứ ép tôi như thế, vậy đừng trách tôi không nể mặt!”
Giang Mộ Tuyết nhếch miệng cười lạnh: “Viên Tiểu Nhụy, có phải cô cảm thấy bản thân cô tốt đẹp lắm đúng không?”
Viên Tiểu Nhụy nhìn Giang Mộ Tuyết với vẻ khiêu khích: “Chẳng lẽ, so với người được người khác bao nuôi nhưng vẫn tỏ ra mình là thánh nữ trong trắng xinh đẹp như cô thì tôi không nên cảm thấy mình tốt đẹp à?”
Thấy Viên Tiểu Nhụy nói huỵch toẹt mọi chuyện trước mặt Giang Mộ Tuyết như thế, Thủy Tư Văn hoảng loạn kéo tay áo của cô ta: “Tiểu Nhụy, đừng nói nữa.”
Giang Mộ Tuyết nghe xong, đôi đồng tử hơi co lại. Trước đây ở trường đại học, thỉnh thoảng cô cũng có nghe được một vài tin đồn về việc cô “được bao nuôi”, nhưng kiểu chụp mũ ngay trước mặt cô như thế này lại là lần đầu tiên cô thấy.
Nhưng cô vẫn bình tĩnh: “Cô có bằng chứng gì mà nói tôi được bao nuôi? Những lời nói vô căn cứ vừa rồi của cô, tôi hoàn toàn có thể kiện cô tội vu khống, bôi nhọ ác ý.”
Viên Tiểu Nhụy thấy Giang Mộ Tuyết. “Tôi vu khống cô? Giang Mộ Tuyết, đừng nói với tôi rằng những thứ cô mặc cậu dùng lúc mới nhập học là nhà cô mua. Nếu là nhà cô mua vậy tại sao sau này không thấy cô dùng nữa? Cô không như thế cô chột dạ cái gì?”
“Chỉ dựa vào chuyện này thôi ư?”
“Còn có người tận mắt nhìn thấy nhiều lần cô lên những chiếc xe sang khác nhau, chuyện này thì tôi chưa nhìn thấy nhưng Thủy Tư Văn từng nhìn thấy rồi, hai người có cần đối chất không?”
Lúc này, Thủy Tư Văn đã hận Viên Tiểu Nhụy lắm rồi. Nếu sớm biết Viên Tiểu Nhụy sẽ kéo mình xuống nước thì có nói thế nào thì cô ta cũng sẽ không tham gia lễ cưới này đâu.
Giang Mộ Tuyết quay sang Thủy Tư Văn chất vấn: “Tư Văn, cậu thấy tôi lên những chiếc xe sang khác nhau cho nên đã kết luận rằng tôi đang được người khác bao nuôi, sau đó bèn đi nói cho tất cả mọi người cùng nghe ư?”
Thủy Tư Văn thấy Giang Mộ Tuyết nói như thế cũng bắt đầu cuống lên: “Tôi không nói là cậu được bao nuôi, đúng là tôi thấy cậu lên những chiếc xe sang khác nhau nhưng tôi không hề nói cậu được bao nuôi.”
Giang Mộ Tuyết nhìn hai người, đúng là cô từng lên những chiếc xe mà Thủy Tư Văn nhìn thấy, hơn nữa lần nào đến đón cô cũng là những người khác nhau cũng là sự thật, nhưng những chiếc xe đó lại thuộc cùng một chủ sở hữu – Tập đoàn Giang Lăng.
Cô nhìn Viên Tiểu Nhụy chằm chằm, đột nhiên cảm thấy giải thích với loại người như thế này chỉ làm lãng phí sức lực của cô, nên cô bèn im lặng quay người đi, không muốn nói thêm một lời nào nữa.
Viên Tiểu Nhụy thấy cô không nói gì, vẻ mặt lại càng thêm đắc ý: “Tư Văn, cậu nhìn xem, lại bắt đầu giả vờ rồi kìa. May mà đàn anh đã kịp thời tỉnh ngộ, nếu không ánh sáng xanh lục trên đầu của đàn anh đáng thương đó của chúng ta sẽ chiếu sáng cho thế giới mất.”
Đáng thương?
Trịnh Kỳ mà đáng thương ư?
Vốn dĩ Giang Mộ Tuyết đã sắp quên đi cái đêm xấu hổ nhục nhã kia rồi, nhưng những lời nói của Viên Tiểu Nhụy đã hoàn toàn khơi lên cái gai chôn chặt trong lòng cô.
“… Bên ngoài thì là thánh nữ trong trắng kiêu ngạo nhưng thực ra bên trong không biết đã bẩn đến mức độ nào rồi!”
“Giả vờ trong trắng thuần khiết cái gì, cũng chỉ có một mình tôi không để bụng thôi. Cô thử hỏi xem, có người đàn ông nào không ghê tởm loại người như cô không?”
Lời mắng chửi đầy xúc phạm của Trịnh Kỳ trong đêm mưa hôm đó đột nhiên hiện về trong tâm trí của Giang Mộ Tuyết
Không thể chịu đựng thêm được nữa, cô quay người lại, hung hăng trừng mắt với Viên Tiểu Nhụy rồi đột nhiên đưa tay tát cô ta một cái thật mạnh.
Âm thanh vang rền lập tức vang vọng khắp nhà vệ sinh vắng vẻ.
Viên Tiểu Nhụy hoàn toàn bị Giang Mộ Tuyết đánh cho ngơ người, cô ta sững sờ vài giây, mãi cho đến khi cảm nhận được đau rát trên mặt thì cô ta mới nhận ra rằng mình vừa bị đánh.
Cô ta che mặt, hai mắt đong đầy nước mắt cùng nỗi uất hận: “Giang Mộ Tuyết, cô dám đánh tôi! Tôi liều với cô, Giang Mộ Tuyết!”
Nói xong, cô ta cũng giơ tay muốn tát Giang Mộ Tuyết, nhưng Giang Mộ Tuyết lại nhanh hơn một bước, cô cầm nạng thúc thẳng vào bụng Viên Tiểu Nhụy.
Vốn dĩ Viên Tiểu Nhụy đang dùng sức, lần này đập vào nạng của Giang Mộ Tuyết, toàn bộ lực đều tập trung vào chỗ phần bụng của cô ta, cơn đau khiến cô phải lùi lại phía sau vài bước theo bản năng.
Lúc này, Đoàn Văn Trúc đang đợi bên ngoài cũng nghe thấy tiếng cãi vã bên trong, cô ấy vội vàng chạy vào thì thấy Giang Mộ Tuyết đang dùng nạng đẩy Viên Tiểu Nhụy lùi lại.
Cô chưa bao giờ thấy Giang Mộ Tuyết hùng hổ như thế, không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.
Còn Viên Tiểu Nhụy thấy Giang Mộ Tuyết đang bị thương ở chân vậy mà vẫn có thể đè cô ta ra đánh như thế này.
Viên Tiểu Nhụy tức giận đến cực điểm, cô ta muốn xông lên đánh Giang Mộ Tuyết thì đột nhiên bị Đoàn Văn Trúc từ bên cạnh lao ra ôm chặt.
Đoàn Văn Trúc luôn là người khỏe nhất trong phòng, Viên Tiểu Nhụy lập tức không thể vùng vẫy được nữa mà chỉ có thể hét lên: “Đoàn Văn Trúc, cậu thả tôi ra, hôm nay tôi phải giết chết con Giang Mộ Tuyết khốn nạn này!”
Đoàn Văn Trúc vừa ôm chặt Viên Tiểu Nhụy vừa quay ra nói với Giang Mộ Tuyết: “Tiểu Tuyết cậu ra ngoài trước đi, để tớ ở đây lo liệu cho.”
Giang Mộ Tuyết nhìn Viên Tiểu Nhụy đang nhe nanh múa vuốt rồi nói với Đoàn Văn Trúc: “Cảm ơn.”
Nói xong, cô xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô chậm rãi đi về chỗ ngồi của mình, đúng lúc Giản Kỳ đi đến bàn của họ chúc rượu.
Giản Kỳ nhìn bàn vốn dĩ có năm người mà lúc này chỉ còn lại Giang Mộ Tuyết và Mạnh Thanh, cô ta không khỏi nhíu mày: “Tiểu Tuyết, mấy người họ đâu rồi?”
Giang Mộ Tuyết vẫn tỏ ra như thường, chỉ đáp lại một câu: “Đi vào nhà vệ sinh rồi.”
Giản Kỳ “ờ” một tiếng rồi nghĩ, nếu là vào nhà vệ sinh vậy thì cô ta sẽ đợi thêm một chút.
“Tiểu Tuyết, tớ vừa nghe người chủ trì nói, may mà có cậu giúp, nếu không tớ cũng không biết phải làm sao nữa. Hơn nữa chân cậu bị thương mà vẫn có thể đến dự đám cưới của tớ, tớ thật sự rất cảm động!” Giản Kỳ cũng khá bất ngờ khi biết Giang Mộ Tuyết biết chơi piano, nhưng cô ta lại càng quan tâm chuyện đám cưới của mình có hoàn hảo hay không hơn nên cũng không hỏi kỹ.
“Ừ, hôm nay cậu rất xinh đẹp, đám cưới cũng rất hoàn hảo.” Giang Mộ Tuyết nói điều mà Giản Kỳ muốn nghe nhất.
Hai người đang nói chuyện, Đoàn Văn Trúc, Viên Tiểu Nhụy và Thủy Tư Văn cũng trở lại vị trí của mình. Giang Mộ Tuyết lạnh nhạt liếc nhìn Viên Tiểu Nhụy thì thấy vẻ mặt của cô ta vẫn có thể coi là bình thường, chỉ trừ vẫn một vài vết đỏ mờ mờ trên mặt. Chắc là đã dùng phấn phủ che đi rồi, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Cô thực sự không biết Đoàn Văn Trúc đã dùng cách gì để khiến cơn giận dữ của Viên Tiểu Nhụy nguôi ngoai trong khoảng thời gian ngắn như thế.
Đoàn Văn Trúc thấy Giản Kỳ đến bàn mình mời rượu bèn vui vẻ nhanh chóng cầm ly rượu lên: “Nói trước nhé, bàn của bọn tớ là bạn cùng phòng bốn năm đại học của cậu, đều từng ‘ngủ’ với nhau rồi, bọn tớ chỉ nhận uống với từng người một thôi. Bàn này của bọn tớ có năm người, các cậu phải mời năm ly mới được.”
Thấy Đoàn Văn Trúc “cố tình” làm khó, Giản Kỳ không khỏi thở dài: “Ôi Văn Trúc, cậu đừng làm đùa nữa, ông xã tớ thật sự không uống được nhiều đâu!”
Đoàn Văn Trúc nhìn Thời Tu Tề đứng cạnh chú rể: “Chẳng phải còn có một phù rể uống được hay sao?”
Thời Tu Tề thấy Đoàn Văn Trúc nhắc đến mình bèn vô thức liếc nhìn Giang Mộ Tuyết, anh ta tiếp lời: “Không thành vấn đề, hai người uống ly đầu tiên, còn lại để tôi.”
“Hay lắm, phù rể này được đấy, vậy tớ sẽ uống ly này trước.” Đoàn Văn Trúc nói xong bèn uống cạn ly rượu vang trong tay.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!