Chương 235 ĐƯỢC, CHÚNG TA ĐỔI SANG CHỖ KHÁC
Lúc Lục Chi Cửu đẩy cửa phòng trợ lý Tổng Giám đốc ra thì Thẩm Thiên Trường đã ngồi trên ghế xô pha oán thán được hơn mười phút rồi.
Nhìn thấy Lục Chi Cửu, Thẩm Thiên Trường cất giọng âm u: “Lục Chi Cửu, sao anh không nói cho em biết là còn có người khác đang ở đó nữa?”
Lục Chi Cửu đi đến cạnh Thẩm Thiên Trường rồi đưa tay ra giúp cô chỉnh lại đầu tóc đã bị cô làm rối bù: “Em không hỏi anh mà.”
“Anh có biết ban hãy em mất mất mặt thế nào không?” Thẩm Thiên Trường tố cáo.
“Họ không dám cười em đâu.”
“…”
“Anh đuổi họ đi hết rồi.”
“Á á á á…” Thẩm Thiên Trường che mặt, thật sự cô sắp phát điên rồi.
Mất bình tĩnh mấy phút, cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng trở lại bình thường. Nói là bình thường, chi bằng nói là cam chịu thì đúng hơn.
“Vậy bây giờ chúng ta về Cẩm Viên chứ?”
Nhìn vẻ mặt ấm ức của cô, Lục Chi Cửu không nhịn được đưa tay véo má cô: “Ừ, về nhà thôi.”
Thẩm Thiên Trường thở dài đứng dậy khoác lấy cánh tay của Lục Chi Cửu, lúc này cô mới nhớ ra hình như trong số mấy người ban nãy không có Tần Phong.
“Lục Chi Cửu, hôm nay trợ lý Tần không có mặt sao?’
“Ừ, cậu ta xin nghỉ phép rồi.”
“Nghỉ phép á?” Dường như Thẩm Thiên Trường đang nghe thấy một cậu chuyện kỳ lạ, một người ngay cả hai ngày nghỉ cuối tuần đều đến tăng ca vậy mà lại xin nghỉ phép ư?
“Ừ, cậu ta có một chuyện quan trọng hơn cả công việc.” Lục Chi Cửu nhướng mày, anh nhớ lại những lời hôm nay Tần Phong nói, cũng không biết Tần Phong có thành công hay không.
“Chuyện gì ạ?” Thẩm Thiên Trường tò mỏ.
Lục Chi Cửu nhíu mày, sắc mặt cũng lạnh đi: “Thẩm Thiên Trường, em quan tâm đến người đàn ông khác hơi quá rồi đấy.”
Xì, không nói thì thôi.
“Còn dám nói em là chanh tinh, bản thân anh cũng thế còn gì.” Thẩm Thiên Trường lẩm bẩm.
“Em nói cái gì?”
Thẩm Thiên Trường lấy điện thoại mở tin nhắn mà chiều nay Lục Chi Cửu gửi cho cô: “Em đang nói đến tin nhắn chiều nay anh gửi cho em, anh có thể giải thích cho em biết ‘chanh tinh’ là gì không?”
Lục Chi Cửu nhìn cô không nói gì.
“Chẳng phải… là anh ban nãy hả…”
Mí mắt của Lục Chi Cửu giật giật, anh đưa tay kéo Thẩm Thiên Trường vào lòng, vừa bịt chặt miệng cô vừa nghĩ, thứ Cố Ngôn Quyết giới thiệu cho anh thật chẳng phải thứ tốt lành gì, mới đó đã bị cô gái này học được rồi.
Bị Lục Chi Cửu hôn, Thẩm Thiên Trường ngẩn ra mấy giây mới hoảng loạn dùng sức đẩy anh ra: “Lục Chi Cửu, đây là phòng làm việc của người khác!”
Nhìn đôi mắt đang trợn tròn của Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Cửu khẽ cười: “Được, chúng ta đổi sang chỗ khác.”
“Rõ ràng em không có ý đó!”
Thẩm Thiên Trường dứt khoát quay người bỏ chạy, Lục Chi Cửu nhìn cô ra khỏi cửa cũng chậm rãi đi theo sau, hai người cùng vào thang máy, cùng đi xuống hầm để xe.
***
Lúc này, trong bộ phận thư ký của tập đoàn, do lãnh đạo cấp cao và tổng giám đốc mở cuộc họp, Tần Phong lại không có ở đây, để đề phòng lãnh đạo cần lấy tài liệu nên bộ phận thư ký chỉ có thể tăng ca theo, nhưng cuộc họp chỉ mang tính chất lâm thời nên chỉ còn lại những người bình thường hay về muộn như Thẩm Thiên Ca, Miêu Diệu và Giám đốc
bộ phận Tưởng Vân Thư mà thôi.
Bình thường Thẩm Thiên Ca cũng hay tăng ca nhưng hôm nay là tình nguyện nhất bởi vì cô ta biết lúc này Lục Chi Cửu cũng đang ở tầng thượng, nghĩ đến khoảng cách giữa hai người chỉ cách có mấy tầng lầu, trong lòng cô ta tràn đầy động lực.
Nhưng không ngờ cuộc họp lâm thời này lại kéo dài những ba tiếng đồng hồ, từ sáu giờ chiều đến tận chín giờ tối, chỉ trừ lúc bắt đầu có gọi bộ phận thư ký lấy một ít tài liệu, còn lại không còn yêu cầu gì khác.
Lại thêm Thẩm Thiên Ca tiếp nhận gần như toàn bộ công việc phức tạp, Miêu Diệu buồn chán nên dứt khoát nằm bò lên bàn làm việc ngủ một giấc.
Thẩm Thiên Ca vừa gõ máy tính vừa nhìn Miêu Diệu đang ngủ say, đáy mắt cô ta vụt qua một tia khinh bỉ.
Mãi cho đến khi Tưởng Vân Thư bước ra khỏi phòng làm việc gọi: “Miêu Diệu, cô qua đây một lát.” Miêu Diệu mới bật dậy khỏi chỗ ngồi, đi vào phòng làm việc của Tưởng Vân Thư.
Mấy phút sau, Miêu Diệu cầm một túi tài liệu màu đen được dán kín đi ra, vừa ném lên bàn làm việc vừa cằn nhằn: “Đúng là điên mất, muộn thế này rồi còn phải đi đưa giấy tờ, đúng là không coi người khác ra gì mà.”
Thẩm Thiên Ca liếc nhìn túi tài liệu đó: “Giấy tờ gì mà muộn thế này rồi còn phải đi đưa?
Miêu Diệu day day trán: “Còn là gì được nữa, giống với mấy lần trước cô đi đưa giúp tôi đó.”
Ngón tay đang gõ máy tính của Thẩm Thiên Ca bỗng dừng lại mấy giây, mấy lần trước cô ta giúp Miêu Diệu đi đưa tài liệu cũng muộn muộn như thế này, sở dĩ cô ta làm thay Miêu Diệu là bởi vì đây là tài liệu mà Lục Chi Cửu đích thân yêu cầu đưa đến.
Bởi vì là đồ của Lục Chi Cửu, Miêu Diệu lại là người tuyệt đối không bỏ qua bất cứ một cơ hội có thể lười biếng nào, thế là Thẩm Thiên Ca bèn thuận thế mở lời muốn giúp cô ta.
“Ôi dào.” Thẩm Thiên Ca giả vờ thở dài: “Nếu như mấy lần trước đều là tôi đi đưa giúp cô, vậy thì tôi làm người tốt cho trót vậy, cô để túi tài liệu ở đó, lát nữa xong việc tôi đi đưa giúp cô.”
Hai mắt của Miêu Diệu sáng lên: “Thật không?”
“Ừ, một phút nữa là tôi rút lại lời nói đấy.”
Nghe thấy thế, Miêu Diệu lập tức ném túi tài liệu về phía Thẩm Thiên Ca: “Thiên Ca, vậy cảm ơn cô nhé, ngày mai tôi mời cô uống trà sữa.”
Thẩm Thiên Ca đón lấy túi tài liệu, Tưởng Vân Thư đi từ trong phòng làm việc ra nói với hai người: “Cuộc họp trên đó giải tán rồi, chúng ta cũng về thôi.”
Miêu Diệu vừa nghe thấy đã tan họp, vừa lẩm bẩm cảm tạ trời đất vừa tắt máy tính, thấy Thẩm Thiên Ca vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích gì: “Thiên Ca, cô không về à?”
“Tôi vẫn còn chút giấy tờ chưa làm xong, mọi người về trước đi.”
Nguồn : ngontinh hay.com
Tưởng Vân Thư nhìn cô ta: “Thiên Ca, đừng về muộn quá.”
“Vâng, em biết rồi Giám đốc.” Thẩm Thiên Ca cười.
Mãi cho đến khi Tưởng Vân Thư và Miêu Diệu đi khỏi, Thẩm Thiên Ca mới chậm rãi tắt máy tính. Cô ta ôm túi tài liệu vào lòng sau đó tắt đèn trong văn phòng đi rồi đi đến trước cửa thang máy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!