Chương 17 ĐẾN ĐÓN EM
Bầu không khí trong phòng rơi vào yên tĩnh, Trần Tử Nhiễm hoàn toàn ngây người.
Còn Trần Tử Mặc thì hoàn toàn không ngờ lý do bị từ chối lại là lý do này, bởi dù sao trước đây Trần Tử Nhiễm luôn nói Thẩm Thiên Trường là một cô gái độc thân lâu năm, anh ta đang nghĩ tin tức Thẩm Thiên Trường có bạn trai này là thật hay giả.
Không biết qua bao lâu, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Thẩm Thiên Trường cầm điện thoại, khi nhìn thấy ba chữ quen thuộc trên màn hình thì trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng.
Cô bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lục Chi Cửu: “Em uống rượu à?”
Thẩm Thiên Trường ngoan ngoãn đáp lại: “Ừm.”
“Uống say rồi sao?” Giọng nói mang theo sự dịu dàng và cưng chiều.
“Ừm.” Đúng là Thẩm Thiên Trường đã bắt đầu cảm thấy choáng váng.
“Gửi định vị cho anh, anh đến đón em.” Ngữ khí của anh kiên định.
Thẩm Thiên Trường mỉm cười gật đầu: “Vâng.”
Thẩm Thiên Trường cúp máy rồi gửi định vị cho Lục Chi Cửu.
Cuối cùng, Trần Tử Nhiễm cũng bừng tỉnh: “Thẩm Thiên Trường, cậu… cậu có bạn trai bao giờ thế, sao tớ không biết?”
Thẩm Thiên Trường nhìn dáng vẻ gấp gáp của Trần Tử Nhiễm thì không khỏi buồn cười: “Ừ, mới hôm qua.”
Lúc này Trần Tử Nhiễm đã hoàn toàn không thể bình tĩnh được nữa, hai tay cô giữ chặt bả vai của Thẩm Thiên Trường, nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Thiên Trường cậu giấu tớ giỏi thật đấy, nói mau, anh ta là ai, bao nhiêu tuổi, người ở đâu, hai người quen nhau như thế nào, phải lập tức khai hết ra đây!” Khoan đã, vừa nãy Thẩm Thiên Trường nói là “hôm qua”? Chẳng phải hôm qua cô ấy đi xem mắt với Lục Chi Cửu sao?
Chắc không phải là…
Trần Tử Nhiễm tỏ vẻ không dám tin nhìn Thẩm Thiên Trường, giọng nói có chút run rẩy: “Chắc không phải là… Lục Chi Cửu đấy chứ?”
Thẩm Thiên Trường không trả lời nhưng lại nhìn Trần Tử Nhiễm bằng vẻ sâu xa, trong đôi mắt tràn ngập ý “Cậu đoán xem”.
Trần Tử Nhiễm không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả sự chấn động trong tâm trí mình lúc này nữa rồi.
Thẩm Thiên Trường với Lục Chi Cửu là người yêu của nhau?
Vậy nên buổi xem mắt của cô ấy không hề thất bại? Cô ấy được Lục Chi Cửu nhìn trúng rồi?
“Cậu có chắc đó là Lục Chi Cửu, Lão Cửu của nhà họ Lục không? Không phải là trùng tên đấy chứ?”
Thẩm Thiên Trường tối sầm mặt, Lão Cửu của nhà họ Lục, hình dung cái kiểu gì vậy?
“Anh ấy nói lát nữa sẽ đến đón tớ.” Thẩm Thiên Trường thản nhiên.
Trần Tử Nhiễm lắp bắp: “Đến… đến… đây ư?”
“Ừ.”
Trần Tử Nhiễm cũng đã tin tưởng hơn rồi, còn Trần Tử Mặc ở bên cạnh thì tỏ vẻ lạnh nhạt, anh ta trầm ngâm, che giấu đi ánh sáng trong đôi mắt.
Trần Tử Nhiễm nhớ lại những lời mình nói trong cuộc gọi video với Thẩm Thiên Trường tối hôm qua, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như một con ngốc vậy. Cuối cùng cô cũng hiểu ra rồi, chắc chắn là cô nàng Thẩm Thiên Trường này cố ý, cô không nhịn được muốn bùng nổ: “Thẩm Thiên Trường, cậu cố ý đợi thấy tớ bị vả mặt đúng không?”
Nghe xong, Thẩm Thiên Trường nhớ lại cảnh tượng Trần Tử Nhiễm ghé sát mặt vào màn hình điện thoại để cho cô “vả” tối hôm qua thì không nhịn được bật cười.
Trần Tử Nhiễm không nhịn được đấm cô một cái: “Con bé chết tiệt này, uổng công tớ gọi cậu là nữ thần, cậu xấu xa quá rồi đấy!”
Lúc này, cả người Thẩm Thiên Trường đã hoàn toàn phải dựa vào bàn rồi, một tay cô chống cằm, sắc mặt đỏ ửng, đôi môi vẫn đang nở nụ cười, ánh mắt cô mê ly nhìn Trần Tử Nhiễm, vừa nhìn đã biết là say rượu rồi.
Trần Tử Nhiễm nhìn dáng vẻ giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn của Thẩm Thiên Trường bèn không nhịn được đưa tay véo hai má cô.
Thẩm Thiên Trường bất mãn hất bàn tay ma quái của cô ấy ra, tóc của cô cũng đã hơi rối loạn, cô thổi bay sợi tóc lòa xòa trước mặt mình: “Trần Tử Nhiễm, cậu đừng có chạm vào mặt tớ!”
Trần Tử Nhiễm cố ý đưa mắt nhìn lên trần nhà, nhớ đến chuyện trước đây mình nhân lúc Thẩm Thiên Trường uống say đã véo má cô ấy bao nhiêu lần thì đột nhiên cảm thấy chột dạ bèn vội vàng đánh trống lảng: “Sao Lục Chi Cửu lại nhìn trúng cậu vậy? Có phải cậu quấn lấy người ta sống chết không buông hay không?”
Thẩm Thiên Trường nhớ đến câu nói bị ma xui quỷ khiến của mình “Hay là chúng ta thử xem sao…”, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không phải, rõ ràng bọn tớ là tình yêu sét đánh mà!”
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng động, một nhân viên phục vụ xuất hiện ở cửa: “Tổng Giám đốc Trần, bên ngoài có anh Lục nói là đến đón cô Thẩm.”
“Lưu Xuyên” chính là sản nghiệp của nhà họ Trần, cho nên khi Trần Tử Mặc vừa bước vào, quản lý đã dặn dò người làm phải phục vụ chu đáo hơn thường ngày, vậy nên nhân viên phục vụ không dám chậm trễ, càng không dám tùy tiện đi vào phòng, cho dù người đàn ông đó có vẻ ngoài khiến người khác cảm thấy chấn động.
Ánh mắt của Trần Tử Mặc đảo qua một cái, anh ta gật đầu với nhân viên phục vụ.
Trần Tử Nhiễm lấy lại tinh thần, nhìn ra ngoài cửa bằng ánh mắt vô cùng chờ mong, năm đó cô say mê bức ảnh góc nghiêng đó đến mức suýt chút nữa là tham gia vào hội fan hâm mộ của Lục Chi Cửu.
Cuối cùng, người đàn ông ấy cũng xuất hiện trước cửa phòng.
Anh mặc một bộ vest may thủ công màu xám đậm, từ kiểu dáng và chất liệu có thể thấy đó là sản phẩm của một cửa hàng may mặc có lịch sử trăm năm của nước Y, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng, trên bề mặt trơn nhẵn là hoa văn được in chìm tinh tế khéo léo, thể hiện chất lượng đẳng cấp của chiếc áo sơ mi ấy.
Bộ quần áo vừa vặn ôm trọn lấy dáng người cao ráo của anh, trông anh giống như một quý ông tinh tế hoàn mỹ.
đây
Đôi mắt đen láy của anh giống như hồ nước sâu thẳm, sống mũi cao như được điêu khắc ra vậy, đôi môi mỏng mềm mại, tỉ lệ khuôn mặt cân đối hoàn hảo, đẹp hơn bức ảnh góc nghiêng đó rất nhiều.