Chương 155 CÔ ẤY KHÔNG PHẢI NGƯỜI NGOÀI
Lục Diệu Nhung trừng mắt với Lục Chi Cửu, trong lòng không khỏi than thở, một Cố Ngôn Quyết còn chưa đủ hay sao mà bây giờ đến cả cháu gái ruột cũng muốn bênh người ngoài?
Ông cụ nhìn ba người, hai đứa bất hiếu, một đứa mặt dày, đột nhiên không có hứng muốn ăn tiếp nữa. Ông bực mình buông đũa xuống: “Không ăn nữa!”
Thẩm Thiên Trường nhìn miếng chân giò hầm tương trong bát của Lục Diệu Nhung mới bị cắn một miếng rồi lại nhìn sang Lục Chi Vũ đang nhìn đi chỗ khác. Cô quan tâm hỏi han: “Ông ơi, ông mới ăn được một miếng, ông ăn thêm nữa chút đi!”
Lục Diệu Nhung trừng mắt với Thẩm Thiên Trường: “Tôi không cần một người ngoài như cô quan tâm!”
Lục Chi Cửu cau mày: “Cô ấy không phải người ngoài.”
Lục Diệu Nhung bực bội, hôm nay đúng là làm phản hết rồi, đứa tung đứa hứng là muốn chọc tức ông đây mà!
“Lục Chi Cửu!” Thẩm Thiên Trường dùng đầu gối huých vào chân Lục Chi Cửu, ý bảo anh đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.
“Sau này cô ấy sẽ là cháu dâu của ông, không phải người ngoài.” Lục Chi Cửu làm như không thấy hành động ra hiệu của Thẩm Thiên Trường, ngược lại còn nhấn mạnh với Lục Diệu Nhung.
Lục Chi Vũ đang uống nước hoa quả cũng bị sặc, suýt chút nữa thì phun hết ra ngoài. Cô phát hiện, không phải cải trắng nhà mình bị nhổ mất mà là cây cải này muốn tự mình dâng đến tận tay người ta.
Thẩm Thiên Trường đỏ bừng mặt, cô trao đổi ánh mắt với Lục Chi Cửu: Em đồng ý lấy anh bao giờ?
Lục Chi Cửu: Chẳng lẽ không phải à?
Thấy hai người liếc mắt đưa tình trước mặt mình, Lục Diệu Nhung càng cảm thấy bực bội hơn, bèn giận dỗi đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.
Thẩm Thiên Trường nhìn bóng lưng ông cụ rời đi thì xụ mặt với Lục Chi Cửu: “Tại anh hết đấy.” Khiến cô thất bại trong việc lấy lòng rồi!
“Thẩm Thiên Trường, em chỉ cần lấy lòng một mình anh là đủ.” Lục Chi Cửu từ tốn lên tiếng.
Thẩm Thiên Trường trợn mắt khinh thường, đúng là người đàn ông tự kỷ.
Lục Chi Vũ ngồi đối diện hai người cũng không nhìn nổi nữa, cô cảm thấy sắp bị hai người làm buồn nôn rồi.
Cô buông đũa đứng lên: “Hai người cứ liếc mắt đưa tình tiếp đi, đừng quên chiều nay lập bàn nhé.”
Thẩm Thiên Trường nhìn theo Lục Chi Vũ rồi hỏi Lục Chi Cửu: “Lập bàn là sao vậy anh?” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Đánh mạt chược.”
Thiên Trường cười ngất, lần trước Cố Ngôn Quyết cũng bảo cô đánh mạt chược: “Có phải là ông… rất thích chơi không?”
“Ừ.”
Thẩm Thiên Trường không khỏi bật cười: “Đúng là ông rất giống trẻ con.”
Lục Chi Cửu thấy Thẩm Thiên Trường buông đũa bèn lấy một tờ giấy ăn giúp cô lau miệng: “Ông không thắng được bọn anh nên không thích chơi với bọn anh.”
Nghĩa là? Lát nữa cô phải làm kẻ thua cuộc mới được? Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng hiểu ra, hôm nay cô phải làm người chịu thua oan uổng là cái chắc rồi.
“Lục Chi Cửu, tiền thua do anh chi!”’
Hai người ăn cơm xong, Thẩm Thiên Trường bảo Lục Chi Cửu gọi giúp việc đem cơm trưa vào cho Lục Diệu Nhung, đợi ông bớt giận rồi chơi sau. Hai người lại nắm tay nhau đi ra vườn.
Hành lang, đình nghỉ ngơi ở sân trước của nhà họ Lục là nơi thích hợp để tản bộ sau khi ăn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!