Trong lúc tình hình hai bên đang vô cùng căng thẳng, Hạ Chúc đột nhiên run rẩy giơ tay lên, Tộc trưởng Hồ vội vàng chạy đến bên cạnh Hạ Chúc thì nghe thấy giọng nói yếu ớt đứt quãng của anh ta truyền đến: “Tộc… Tộc trưởng Hồ, là do Hạ mỗ không giỏi bằng người ta, không… Không thể trách anh ta được!”
Tộc trưởng Hồ thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần Hạ Chúc không chết, vậy thì dễ nói chuyện rồi. “Người đâu, mau đi gọi bác sĩ đến đây!”
Hạ Chúc được người ta đỡ dậy, trước khi đi, anh ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phùng và nói: “Diệp Phùng, tôi ghim anh rồi, một ngày nào đó, tôi sẽ đích thân đòi lại món nợ ngày hôm nay!”
Diệp Phùng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn theo bóng lưng của anh ta, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác vô cùng nghiêm trọng. Hạ Chúc bây giờ cho anh cảm giác hoàn toàn khác so với lúc trước, nếu là kẻ địch trong tương lai thì e rằng sẽ là một mối họa lớn đó nha…
Trong tiếng hoan hô vang đội của nhà họ Đỗ, người nhà họ Hồ ảm đạm rời khỏi đảo khoảng. Đỗ Chi Tủ cũng không ở lại quá lâu, bà để lại mấy người xử lý công việc ở mỏ khoáng, số còn lại thì lập tức quay về hải đảo của nhà họ Đỗ. Lúc ở trên thuyền, Diệp Phùng cẩn thận kiểm tra lại một lần, quả nhiên là trên người Đỗ Duy Nam cũng có độc Thất Nguyệt Hàn. Không chỉ riêng anh ta, mà Diệp Phùng còn kiểm tra ra được tất cả những cao thủ có thể ra trận của nhà họ Đỗ đều bị trúng loại độc này. Lúc anh báo tin này cho Đỗ Chi Tủ, bà đã vô cùng kinh hãi. “Diệp Phùng, cháu… Cháu nói thật sao?”
Diệp Phùng nặng nề gật đầu, mặt Đỗ Chi Tú tái mét đi, nếu đúng như lời anh nói, vậy thì e rằng nhà họ Đỗ đã rơi vào toan tính của người khác từ lâu rồi! Hơn nữa, có thể thần không biết, quỷ không hay hạ độc trong nhà họ Đỗ, một hai người còn có thể nói là chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà nhiều người bị trúng độc như vậy, chỉ sợ là điều Đỗ Chi Tú không mong muốn xảy ra nhất đã trở thành sự thật mất rồi, trong nhà họ Đỗ có gian tết
Vừa nghĩ đến đây, cơ thể Đỗ Chi Tú lảo đảo một cái, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Hà Tố Nghi vẫn đi theo phía sau vội vàng bước tới đỡ lấy bà, quan tâm hỏi: “Bà ngoại, bà làm sao thế a?”
Đỗ Chi Tú xua tay, nói: “Bà ngoại không sao cả, chỉ là bà không ngờ rằng nhà họ Đỗ lại phát sinh chuyện như thế này! Bà ngoại đau lòng lắm!”
Hà Tố Nghi không phải là kẻ ngốc, cô cũng hiểu được suy nghĩ của Đỗ Chi Tú, tất cả dòng chính của nhà họ Đỗ đều là con cháu lớp sau của cô, là người thân trong gia đình cô. Cô thật sự không thể tưởng tượng được, cũng không dám nghĩ tới, rốt cuộc là kẻ nào mà lại có thể làm ra chuyện như thế này cơ chứ?
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Đỗ Chi Tú, Hà Tổ Nghi kiên định nằm lấy tay bà và nói: “Bà ngoại, bà yên tâm đi. Cháu và Diệp Phùng sẽ giải quyết chuyện này thay bà!”
Đỗ Chi Tú hơi nghiêng đầu qua nhìn Hà Tố Nghi ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng hơn, bàn tay già nua của bà nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Hà Tố Nghi, nói: “Tố Nghi à, bây giờ, bà ngoại chỉ có thể tin tưởng cháu thôi.”
Hà Tố Nghi gật gật đầu, lại an ủi Đỗ Chi Tú mấy câu, sau đó, hai vợ chồng đi ra ngoài boong thuyền, bọn họ đứng trên mũi thuyền, ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ của đại dương bao la. Một lát sau, Hà Tố Nghi đột nhiên lên tiếng: “Diệp Phùng, anh không sao chứ?”
Diệp Phùng hơi sửng sốt, hỏi lại: “Anh thì có thể có chuyện gì cơ chứ?” Hà Tố Nghi có chút nghi ngờ nhìn anh một cái, trong ấn tượng của cô, mặc dù võ công của Diệp Phùng rất lợi hại, nhưng pha đảo ngược cuối cùng có hơi nhanh quá, công kích sắc bén như vậy, đến cả một người không biết võ công như Hà Tố Nghi còn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, hoàn toàn khác với cách làm trước đây của anh! “Anh thật sự không sao chứ?”
Hà Tố Nghi không yên tâm hỏi lại lần nữa. “Đương nhiên là không sao rồi!”