Chương 546
Đầu tiên Diệp Phùng sững sờ, sau đó giống như nhớ ra chuyện gì, cười khẽ: “Cô Bắc Minh, sao vậy?”
“Diệp để sư, chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
Xưng hô lẫn nhau giữa Diệp Phùng và Bắc Minh Vân, trong nháy mắt đã thay đổi.
Diệp Phùng sâu sắc nhìn cô ta: “Bây giờ cô đang dùng thân phận của cô cả của thế gia Bắc Minh để nói chuyện với tôi, hay là thân phận bộ khoái áo bạc được chính phủ Thiên Triều công nhận để nói chuyện với tôi đây?”
Bộ khoái áo bạc, đương nhiên được coi là người của chính phủ!
Sắc mặt Bắc Minh Vân phức tạp lắc đầu: “Đều không phải, tôi dùng thân phận bạn tốt của anh, xin anh giải thích!”
Nghe thấy tiếng bạn tốt, đường nét trên gương mặt Diệp Phùng cũng hơi thả lỏng, sau đó trong mắt lại tràn ra ý cười: “Một khi đã như vậy, cô có nghi ngờ gì, Diệp tôi nhất định sẽ nói đúng sự thật!”
“Diệp để sư! Tướng quân Kim Môn chính là một trong mười đại tướng quân của Thiên Triều, thống lĩnh quân Kim Môn, đóng giữ hai thành phố Nam Vân, Nham Phong, tuy rằng Diệp để sư là để sư tôn quý, nhưng thật ra cũng không có chút chức vụ gì, tôi chỉ có chỗ không rõ, đường đường là một tướng quân, tại sao lại quỳ xuống hành lễ với anh?”
Bắc Minh Vân cũng không ngốc, tướng quân Kim Môn tự xưng là thuộc hạ, mà không phải là đệ tử.
Như vậy chính là đang nói, tướng quân Kim Môn, thật sự không phải để tử của Diệp Phùng!
“Ha ha…”
Diệp Phùng cười ha hạ: “Cô Bắc Minh, quan sát của cô quả thật rất tỉ mỉ!”
Bắc Minh Vân nghe vậy, ánh mắt cứng lại: “Diệp để sư, anh đang thừa nhận sao?”
Diệp Phùng hơi gật đầu, không che giấu chút nào: “Đúng vậy!”
“Tướng quân Kim Môn không phải đệ tử của tôi, mà là thuộc hạ của tôi!”
Mặc dù đã đoán được câu trả lời, nhưng từ trong miệng Diệp Phùng nói ra, Bắc Minh Vân vẫn cảm thấy kinh ngạc!
Đây không phải là một câu nói đơn giản, tướng quân Kim Môn là ai, tướng quân có quyền lực thực tế dưới tay có hai trăm nghìn quân lính, mà tất cả quân đội Thiên Triều, đều nằm trong tay chính phủ, Diệp Phùng anh có thân phận cao quý đến mấy, cũng không có quyền được nắm quân đội trong tay!
“Thảo nào! Biết rõ thị trưởng thành phố Nam Vân tham ô, thế mà lại không có ai đi tố cáo ông ta, cũng phải, tố cáo ông ta, số tiền tham ô kia đều sẽ phải nộp cho ngân sách nhà nước, không có ai đi tố cáo ông ta, số tiền tham ô kia sẽ biến thành chi phí quân sự để Diệp Phùng anh mở rộng thế lực của mình!”
Bắc Minh Vân rất ít khi kích động như vậy, tuy rằng sinh ra trong thế gia võ thuật, nhưng dòng họ vẫn luôn hợp tác với chính phủ, từ nhỏ, cô ta đã được truyền dạy tư tưởng chính nghĩa và hòa bình, nhưng mà, một người đàn ông vừa nãy cô ta còn vô cùng tôn thờ, trong nháy mắt đã biến thành kẻ cực kỳ độc ác phản bội đất nước, chuyển biến như thế này khiến cô ta nhất thời không chấp nhận được!
Sử dụng quân đội vì mục đích riêng tư, cũng giống như phản bội đất nước! Nhưng mà đây lại không chỉ là vẻn vẹn mấy người, là cả một quân khu đấy!
Thậm chí cô ta còn dự đoán được, nếu Diệp Phùng thật sự muốn làm phản, dựa vào quan hệ và quyền lực của anh, e rằng chỉ trong một đêm, cả Thiên Triều sẽ thay đổi hết rồi! Sau khi nói xong, Bắc Minh Vân cười chua xót, sau đó nhìn Diệp Phùng: “Diệp để sư, anh biết rõ thân phận của tôi, còn dám nói với tôi nhiều như vậy, xem ra tôi không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai đúng không?”
“Ha ha, cô Bắc Minh nghĩ nhiều quá rồi, cô là cô cả của dòng họ Bắc Minh, lại còn là bộ khoái áo bạc của chính phủ, hơn nữa chúng ta vừa gặp đã thân quen, làm sao tôi lại giết cô được chứ?”
“Không giết tôi? Vậy Diệp để sư nói cho tôi biết nhiều bí mật như vậy, chẳng lẽ không sợ tôi công khai với tất cả mọi người về lòng muông dạ thú của anh sao?”
Diệp Phùng nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ: “Tôi nói tôi phản bội đất nước bao giờ? Lại cũng chẳng sợ công khai cái gì?”
“Diệp để sư! Người quân tử chính trực, người thẳng thắn không nói chuyện mờ ám, anh hành động sắp xếp như vậy, cho dù không có lòng phản bội đất nước, nhưng chính phủ lại có thể chấp nhận được sự tồn tại của anh sao?”
Bắc Minh Vân nói không sai, Thiên Triều khác với những đất nước khác, đối với sự khống chế quân đội, từ trước đến nay không có cơ hội gì để nói cả!
Diệp Phùng cười khẽ lắc đầu, sau đó đi về phía cô ta, Bắc Minh Vân toàn thân căng thẳng theo bản năng, nhưng mà sau đó giống như nghĩ đến điều gì, khí thế lại đột nhiên dâng trào!
Thực lực của Diệp Phùng, cô ta đã hiểu quá rõ, nếu anh muốn giết mình, mình hoàn toàn không phản kháng được.
Cũng được thôi, đã biết được bí mật lớn như vậy rồi, chết trong tay anh, cũng coi như may mắn đi, dù sao đây là người đàn ông duy nhất khiến mình động lòng…
Ngay khi Bắc Minh Vân cho tằng Diệp Phùng định bịt miệng, bước chân Diệp Phùng đột nhiên dừng lại, sau đó, răng môi khép mở, một âm thanh nhỏ không thể nghe thấy truyền vào tại Bắc Minh Vân, Bắc Minh Vân ban đầu đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải chết, trong mắt đột nhiên trở nên khiếp sợ không gì sánh nổi: “Anh nói thật sao?”
Diệp Phùng nhìn cô ta: “Bản đế sư có cần phải nói dối không?”