Chương 446
Nhìn từ bên ngoài, cả bốn thi thể đích thực có kết quả giống khám nghiệm vừa nãy, đều là một dao chí mạng, thậm chí không có chút do dự nào.
Nét kinh hoàng và vùng vẫy trên mặt người chết, chẳng qua cũng chỉ là phản ứng bản năng trong giây phút chết chóc mà thôi.
Nhưng Diệp Phùng vẫn tỉ mỉ kiểm tra lại một lần nữa, tìm kiếm manh mối có thể bị bỏ sót hoặc không chú ý đến nào đó.
Trên người hai thuộc hạ và người làm nữ cũng không có phát hiện dị thường nào, nhưng lúc kiểm tra đến người cậu chủ Biểu, trong mắt Diệp Phùng lộ vẻ nghi hoặc, vừa nãy anh ngại không muốn nhắc đến, nửa đêm nửa hôm, một nam một nữ trong sân vắng, quần áo xộc xệch, đang làm chuyện gì thì cần phải nói nữa sao?
Nhưng cậu chủ Biểu này cũng thú vị, làm chuyện thế này mà còn gọi hai thuộc hạ đứng canh cửa, kết quả mất luôn tính mạng, khó trách sao nhà họ Tưởng có thể phát hiện thi thể ngay, nhưng lại không đến cục cảnh sát báo án, một là có khả năng có liên quan đến Cao Tuấn Hùng, hai e là cảm thấy sẽ mất mặt chăng?
Nhưng, nghi hoặc thì nghi hoặc mà người cũng đã chết rồi, cũng không có gì đáng nói nữa.
Diệp Phùng thở ra một hơi lạnh dài, vẫn là chuyên tâm khám nghiệm vậy, dù sao thì cậu chủ Biểu cũng là người được hung thủ giết chết cuối cùng.
Thêm nữa, căn cứ vào lời khai của người phát hiện, khi anh ta phát hiện cậu chủ Biểu, người vẫn chưa chết hẳn, nhất là hành động chỉ tay, khiến Diệp Phùng có chút nghi ngờ, là phản ứng vô thức hay là có ám chỉ gì đó?
Diệp Phùng kiểm tra tỉ mỉ đôi tay anh ta, vết máu trên tay trái rõ ràng nhiều hơn tay phải rất nhiều, chắc là lúc hung thủ cắt cổ, anh ta vô thức dùng tay trái vịn cổ. Trên tay phải, bốn ngón co quắp, ngón trỏ khẽ nghiêng về trước, giống như đang chỉ cái gì đó, đây cũng chính là dấu hiệu trùng khớp với lời khai của người phát hiện.
Xem đi xem lại mấy lần cũng không phát hiện manh mối nào, không bỏ cuộc định cởi bỏ quần áo của cậu chủ Biểu, muốn xem xem còn có thể phát hiện được gì, nhưng vừa cởi được một nửa, đột nhiên một giọng nói kinh ngạc vang lên từ sau lưng: “Anh Diệp, anh đang làm gì vậy?”
Vừa quay đầu lại, Lăng Tuyết Ngân phụ trách canh cửa không biết từ lúc nào đã chạy đến bên cạnh anh, ánh mắt có chút kỳ quặc nhìn anh.
Trên mặt Diệp Phùng bỗng chốc lướt qua ba hàng dây đen, không vui đáp: “Cởi quần áo đương nhiên là để khám nghiệm tử thi rồi, còn phải hỏi sao?”
“Hứ! Vết thương trên cổ, một dao chí mạng, ngay cả tôi cũng có thể nhìn ra, không lẽ anh không nhìn ra sao?”
“Đương nhiên tôi nhìn ra được, nhưng ai biết được trên người anh ta còn vết thương nào nữa không, chả là tôi không muốn bỏ sót bất kỳ manh mối nào thôi.”
“Tìm manh mối từ chỗ khác ư?”
Lăng Tuyết Ngân bĩu môi thật cao, đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, kinh ngạc nhìn anh: “Em biết rồi, khó trách sao thiếu nữ xinh đẹp trong sáng đáng yêu như tôi thế này anh lại không hứng thú! “Không lẽ anh có sở thích đặc biệt nào đó chứ? Thì ra, anh là ông chủ có sở thích quái lạ!”
Nói cái gì với cái gì không biết
Diệp Phùng gõ một cái mạnh lên đầu cô ta, trừng mắt nhìn và nói: “Rảnh rỗi cũng đừng xem nhiều mấy phim nhảm nữa!”
Sau đó cười ngượng ngùng với Tưởng Anh đứng một bên: “Cô Tưởng, trẻ con trong nhà, đầu óc có chút không linh hoạt, đừng trách nha!”
Nhìn dáng vẻ nô đùa như anh em của hai người, sâu trong đáy mắt của Tưởng Anh, lướt qua một sự ngưỡng mộ.
Cô ta là con gái một, lại sinh ra trong nhà họ Tưởng, đại diện cho nhiều thân phận, từ bé, cô ta đã không thể hưởng thụ được thứ tình cảm thuần túy như vậy.
Qua sự châm chọc của Lăng Tuyết Ngân, Diệp Phùng cũng mất hết hứng thú, kỳ thực anh cũng biết, muốn tìm manh mối trên cơ thể quả thực rất khó.
Dù sao, khi hung thủ đối mặt với bốn người mà vẫn có thể một dao chí mạng, ắt hẳn không thể để lại dấu vết nào trên người, vừa nãy làm thế chẳng qua chỉ là không muốn bỏ cuộc thôi! “Thôi vậy, cũng không tra ra được gì, chúng ta đi thôi!”
Diệp Phùng đứng dậy, vươn vai, quay đầu, hộ Lăng Tuyết Ngân: “Nhóc con, chúng ta đi.” Đột nhiên, giọng nói khựng lại…
Chính là ngay lúc anh quay đầu, mây đen tản đi, một vầng trăng sáng chiếu rọi thẳng xuống, vừa hay rọi lên thi thể của bốn người.
Và chính bởi cái nhìn đột ngột này, khiến Diệp Phùng phát hiện ra một chi tiết quan trọng mà trước đó vốn không chú ý đến.
Thi thể xếp thành hàng, khiến Diệp Phùng càng quan sát trực quan hơn, dưới ánh trăng sáng chiếu rọi, anh kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ cậu chủ Biểu, ba người chết còn lại, vết máu trên tay phải của họ đều nhiều hơn so với tay trái.
Anh vội vàng bước đến gần, kiểm tra cổ của từng người một, sau đó, anh nở nụ cười vừa ý: “Cho dù có giấu sâu như thế nào, cuối cùng cũng bị tôi tìm ra sơ hở rồi.”
Lăng Tuyết Ngân trừng to đôi mắt nhìn anh, những lời vừa nãy chẳng qua chỉ là muốn giảm thiểu không khí nặng nề thôi, nhưng rõ ràng Diệp Phùng đã định rời đi rồi, sao đột nhiên lại tiếp tục đi khám nghiệm tử thi vậy, không lẽ lại có phát hiện gì mới hay sao? “Anh phát hiện ra sơ hở nào mới hả?” Lăng Tuyết Ngân cũng hiếu kỳ bước đến gân. Diệp Phùng cười thần bí với cô ta: “Bí mật!”
Bí mật?
Không ngờ Diệp Phùng lại nói bí mật với cô?
Không biết là lòng hiếu kỳ của cô gái trẻ rất mãnh liệt sao?
Nhìn ánh mắt sắp phun ra lửa của Lăng Tuyết Ngân nhìn anh, Diệp Phùng không hề sợ hãi chút nào, cười đắc ý: “Không phải tôi không muốn nói với cô, chỉ là hiện tại không thể nói, cô yên tâm đi! Thời cơ đến tôi chắc chắn sẽ cho các cô một tin mừng.
Một lúc sau, anh cho gọi bảo vệ trưởng vào, lên tiếng hỏi: “Đội trưởng Triệu, tôi hỏi anh một câu!”
“Nếu muốn giết một người, nhưng lại không muốn người đó phát ra một chút tiếng động nào thì cách đơn giản nhất là gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!