Chương 129
Những kẻ bắt cóc còn lại đều nhìn Diệp Phùng khiếp sợ, vẻ mặt khó có thể tin.
“Kĩ năng thật tốt, thật lưu loát!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Ngọc Duyên tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phùng loé lên một tia sáng.
Cái gọi là múa rìu qua mắt thợ, tuy Âu Dương Ngọc Duyên là con gái cưng, nhưng từ nhỏ thích huơ đao múa kiếm, cha đã mời rất nhiều thầy dạy võ giỏi đến dạy võ cho cô, nhiều năm nay cô cũng luyện được nhiều kĩ năng không tầm thường!
Mà với ánh mắt của cô, một cú đá này của Diệp Phùng, cho dù là sức mạnh hay là tốc độ cũng đủ để được gọi là cao thủ!
Nghĩ đến khi ở trong ở ngân hàng mình lại còn muốn đánh nhau với anh, sắc mặt khẽ ửng hồng lên.
“Khụ khụ!” Gã một mắt ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, khó khăn đứng lên, vẻ mặt kinh hãi.
Gã biết mình đá phải tấm ván sắt rồi, tên trước mắt này vũ lực cực mạnh, mình căn bản không phải đối thủ.
“Oắt con, mày có thể đánh lại thì thế nào! Ông đây có súng! Chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò một cái là có thể để mày đi gặp Diêm Vương!”
Vẻ mặt gã một mắt dữ tợn, lấy súng trên người ra chỉ vào Diệp Phùng, vẻ mặt đằng đẳng sát khí.
“Ấy? Có súng à? Tao sợ quá cơ..”
Anh nhìn súng trong tay gã một mắt, tuy rằng miệng nói sợ hãi nhưng trên mặt không có một chút sợ hãi nào, còn lộ ra một chút giễu cợt. Anh đi nhanh về phía trước.
“Oắt con, nếu mày tìm chết, tao liền giúp mày!”
Trong mắt gã một mắt hiện lên ý định giết người, gã bất ngờ bóp cò súng, âm thanh rít gào, viên đạn bay thẳng đến chỗ Diệp Phùng.
“A! Cẩn thận!”
Nhìn thấy gã một mắt thật sự nổ súng, khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Ngọc Duyên tràn ngập hoảng sợ, la lớn.
Trong lòng Âu Dương Ngọc Duyên nổi lên một chút lo lắng, dù sao Diệp Phùng cũng là vì cứu mình mà đến, nếu anh xảy ra chuyện gì, cả đời cô cũng sẽ thấy có lỗi.
Chiu!
Thân thể Diệp Phùng bỗng nhiên nghiêng sang bên trái, giống như dư ảnh còn lại, trong nháy mắt tránh thoát viên đạn.
“Cái gì, vậy mà viên đạn bị né được?!” Sắc mặt gã một mắt kinh hãi, vẻ mặt khó có thể tin.
Đây là người à, có thể né đạn như vậy à?
Thời khắc này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Diệp Phùng.
Người khác sửng sốt, nhưng anh lại không tạm dừng chút nào, thân thể lập tức chuyển động, hóa thành một trận gió lốc, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt gã một mắt.
Gã một mắt lập tức tỉnh táo lại, theo bản năng giơ súng trong tay lên muốn bắn từ xa, nhưng sao Diệp Phùng cách gã một bước có thể cho gã cơ hội, tay phải giống như sấm sét đưa ra đem súng đoạt vào tay mình, mạnh mẽ vặn một cái, chớp mắt đã biến thành một đống sắt vụn.
Xoet!
Gã một mắt cảm thấy cổ mình thắt lại, ngay sau đó liền nhìn thấy khoé miệng Diệp Phùng gợi lên một độ cong, giống như tử thần.
“Buông… Buông tao ra…”
Cảm nhận được hô hấp càng ngày càng khó khăn, trong mắt gã một mắt hiện lên ý cầu xin.
Tuy rằng gã nói không sợ chết, nhưng lúc thật sự đứng bên bờ cái chết, gã mới biết được thì ra cái chết đáng sợ như vậy!
“Buông tha cho mày?” Khoé miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên: “Tao buông tha cho mày, vậy những sinh mạng vô tội mà mày đã giết hại thì sao, mày buông tha cho bọn họ à?”
“Tôi… tôi đồng ý đi tự thú, đừng… đừng giết tôi..”
Diệp Phùng nhẹ lắc đầu: “Xét xử là vấn đề của pháp luật, mà việc tạo phải làm chính là thay ông trời làm việc!”
“Nợ máu thì phải trả bằng máu!”
“Nhớ kỹ, kiếp sau làm người tốt!”
Răng rắc!
Diệp Phùng nắm cổ của gã một mắt, trong mắt hiện lên một mảnh lạnh nhạt, nhẹ nhàng bóp, kết thúc cuộc sống đầy tội ác của gã.
Đối với loại người ấy, cách duy nhất để giáo dục dạy dỗ chính là đưa hắn ta đi đầu thai, một lần nữa làm người!
Trong mắt gã một mắt tràn đầy không cam lòng, phẫn uất, gã không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết bằng một cách đầy nhục nhã như thế.
“Đại ca đã chết, giết nó, báo thù cho đại ca!”
Gã một mắt chết lập tức làm ba tên cướp còn lại tức giận lấy súng ra, điên cuồng bắn về phía Diệp Phùng!
Tốc độ bọn họ nhanh, nhưng tốc độ của Diệp Phùng càng nhanh hơn!
Thân ảnh giống như một bóng ma, chớp mắt đã tới trước mặt ba người, năm ngón tay như móc câu, giống như sứ giả câu hồn đến từ địa ngục, cùng với những ảo ảnh mà mắt thường khó phân biệt được.
Bang bang bang!
Hai tên cướp che lại cổ của mình, ngã ra đất, máu tươi phun ra từ cổ chảy đầy đất, đã không còn tiếng động.
Hai trong số ba người đã chết, chỉ còn lại tên mặt sẹo, cả người hắn ta run rẩy, tuy rằng cầm súng nhưng đối mặt với Diệp Phùng, lại không Cố Dụng khí bóp cò!
Ma quỷ, đây là ma quỷ!
“Đứng… Đứng lại, mày dám đến đây, tao sẽ cho nổ thuốc nổ, chúng ta sẽ cùng chết!”
Tên mặt thẹo lấy bật lửa ra, vén áo của mình lên, uy hiếp với vẻ mặt hoảng sợ.
Nhìn thấy thuốc nổ trên người tên mặt thẹo, khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Ngọc Duyên thay đổi, bọn gã một mắt vì để tiện làm nhục Âu Dương Ngọc Duyên đã đem thuốc nổ trên người ném đi, chỉ có tên mặt thẹo phụ trách quay phim là còn đeo ở trên người, lúc này lại thành tai hoạ lớn nhất!
Đáng tiếc, đối mặt với uy hiếp của tên mặt thẹo, Diệp Phùng lại cười lạnh, không để vào mắt.
“Mày uy hiếp tao?”
Tên mặt thẹo giật mình, nghĩ đến thuốc nổ trên người mình lại nhanh chóng có tự tin, gầm lên: “Oắt con, tao thừa nhận mày rất lợi hại, nhưng mày thấy rõ đấy, số thuốc nổ cột trên người tao bây giờ cũng đủ để cả toà nhà này biến thành đất bằng!”
“Bây giờ, lùi ra phía sau 3 mét cho tao, dùng súng trên mặt đất bắn hai phát vào hai đùi của mày, nếu không ba người chúng ta cùng nhau đi gặp Diêm Vương!”
Khoé miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên: “Tao đem hai chân mình làm cho tàn phế không phải là sẽ để mày tùy ý xâu xé à?
Nhìn thấy Diệp Phùng không có hành động thiếu suy nghĩ, tên mặt thẹo cho.
rằng anh sợ hãi, lại tự tin thêm ba phần, hét lên nói: “Oắt con, mày không có quyền lựa chọn!”