Chương 47:
Câu nói này khiến Đinh Kiều Lam câm nín, chẳng thèm tranh cãi nữa gật gật đầu: “Nói cũng đúng, tôi cởi đồ còn thuận tay hơn là mặc vào, đặc biệt là…trước mặt đàn ông.”
Sở Văn Bác….
Đinh Kiều Lam nghiến răng đá phăng đôi giày đi, cởi luôn cái váy đã tuột mất một nửa kia ra, mặc quần áo của mình vào.
Trong lòng cô hận Sở Văn Bác đến mức muốn băm nát anh ta ra rồi quẳng cho chó ăn.
Đinh Kiều Lam vừa mặc quần áo vừa hỏi: “Chú à, chú cảm thấy ngủ với cháu gái của mình thú vị lắm hả?”
Ánh mắt của Sở Văn Bác dính chặt lên người Đinh Kiều Lam, anh thấy vừa rồi đồng ý thả cô đi đúng là sai lầm, sao lại có thể mềm lòng đến thế chứ?’
Sở Văn Bác nheo mắt, “Đúng thế, rất thú vị.”
Đinh Kiều Lam cười lạnh: “Nếu Bị cô tôi bắt gian tại trận thì càng thú vị hơn đúng không?”
Sở Văn Bác đưa tay ôm eo của Đinh Kiều Lam: “Sao, em lại muốn lần nữa à?”
Đinh Kiều Lam nhìn anh ta: “Nằm mơ…cũng muốn ấy chứ.”
Nói rồi Đinh Kiều Lam đẩy anh ta ra, “Xong rồi, tôi đi trước đây, tạm biệt Sở tiên sinh.”
Sở Văn Bác vẫn cứ ôm khư khư không chịu buông, điệu bộ kiêu ngạo lạnh lùng, nói chuyện thì đầy lưu manh: “Không cho chút ‘lợi lộc’ gì mà đã muốn đi rồi à?”
Anh ta vừa dứt lời miệng thì đã bị Đinh Kiều Lam chặn lại rồi.
Nụ hôn này của hai người như thể đổ thêm dầu vào lửa, ngọn lửa nho nhỏ lại bùng lên cháy phừng phừng.
Đinh Kiều Lam thở hổn hển buông Sở Văn Bác ra, đưa ngón cái quệt đi dấu vết còn vương trên môi, ngữ điệu ngả ngớn: “Muốn tôi hôn anh thì nói thẳng, sao phải quanh co lòng vòng lắm thế…”
Sở Văn Bác nghe xong mặt đen như đít nồi.
Đinh Kiều Lam vuốt má Sở Văn Bác, liếm một chút khoé miệng, cười đến lưu manh: “Trong trí nhớ của tôi Sở tiên sinh đâu có dè dặt như này nhỉ. Lúc xé quần áo của tôi cũng thuần thục lằm cơ mà! Năm đó trước mặt bao nhiêu phóng viên, anh không mặc gì vẫn có thể hôn tôi thắm thiết lắm mà? Giờ sao lại ngại ngùng thế? Đúng là không quen chút nào.”
Sở Văn Bác….
Sao anh lại có cảm giác dường như hai người bọn họ đã đổi vai cho nhau thế nhỉ?
Sao cô lại cướp hết những gì mà anh muốn làm thế nhỉ?
Lần đầu tiên trong đời Sở Văn Bác được niếm trải cái cảm giác tức tối nhưng không nói được câu phản bác nào.
Đinh Kiều Lam quay người cầm túi xách lên: “Được rồi, lợi lộc cũng đã cấp, tôi cần phải đi, anh ở lại chơi một mình ngoan nhé, đừng có nghịch.”
Không khác gì lời người lớn dỗ trẻ con quậy phá ầm ĩ trong nhà bằng mấy cái kẹo.
Sở Văn Bác lau vết son ở khoé miệng, bỗng cười phá lên.
Anh đưa tay kéo Đinh Kiều Lam lại, nhét vào tay cô một thứ.
Đó là một chiếc điện thoại mới, nó có màu đỏ rực rỡ như màu son mà Đinh Kiều Lam hay dùng. Đinh Kiều Lam ngẩng đầu nhìn Sở Văn Bác, anh nghiêm mặt nói với cô: “Trong này đã lưu sẵn số của tôi rồi, không có việc gì thì đừng có gọi lung tung.”
Miệng thì nói thế, nhưng ẩn ý của câu này lại là……Sau này, có việc, nhất định em phải gọi cho tôi.
Đinh Kiều Lam nhìn điện thoại, nhớ lại chiếc điện thoại cũ của mình, cho đến tận bây giờ cái tên Sở Văn Bác này vẫn không chịu thừa nhận rằng đêm đó chính anh là kẻ đã trộm điện thoại của cô.