Chương 44:
Sở Văn Bác mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào cái tay đang đặt trên eo Đinh Kiều Lam, hơi thở tàn bạo ngày càng nồng nặc, anh lừ mắt nhìn Giang Lai.
Giang Lai run rẩy, cắn răng đi đến chỗ của đạo diễn Thái, “Đạo diễn Thái, chúng ta “hàn huyên” một lát…”
Đạo diễn Thái sững sờ: “Ừ, được…”
Hai người đi ra một góc nói chuyện khoảng hơn nửa phút, lúc quay lại Đạo diễn Thái không dám nhìn Sở Văn Bác nữa, mà ánh mắt nhìn Đinh Kiều Lam thì càng trở nên phức tạp.
Đạo diễn Thái bảo thợ chụp tạm dừng: “Thế này đi, Lãnh Nhiên vẫn cứ căng thẳng thế này, lên hình cũng không được tốt…”
Thợ chụp ảnh nói: “Đạo diễn, Lãnh Nhiên đã thể hiện tốt hơn rồi…”
Anh ta còn chưa nói xong, đạo diễn Thái đã ngắt lời: “Tôi thấy, không cần thiết phải chụp những cảnh thân mật như thế này đâu, làm thế này vậy, mang một cái ghế ra đây, chúng ta dùng đạo cụ để chụp vậy.”
Thợ chụp ảnh: “Đạo diễn…”
“Nghe lời tôi…”
Mấy phút sau cái ghế được chuyển đến rồi chụp thêm một chùm ảnh bình thường, không có cảnh nào thân mật hết, thậm chí ngay cả ngồi thôi cũng cách nhau cả cánh tay.
Công việc chụp ảnh tiến hành thuận lợi xong xuôi, Sở Văn Bác vẫn chưa đi, Đinh Kiều Lam coi như không nhìn thấy anh ta, nói với tất cả mọi người ở đó: “Cảm ơn mọi người, mọi người đã vất vả rồi.”
Tiểu Từ vội mang áo khoác đến khoác cho Đinh Kiều Lam, cô nói với đạo diễn: “Đạo diễn, tôi đi thay quần áo trước đây ạ.”
Đạo diễn Thái há hốc mồm, không kịp nói gì, Đinh Kiều Lam đã đi mất rồi.
Đạo diễn Thái khó xử nhìn Sở Văn Bác: “Sở tổng…”
Sở Văn Bác mặt đen như đít nồi đi khỏi, Giang Lai vội vàng nói: “Đạo diễn Thái, vất vả rồi.”
Đinh Kiều Lam đẩy cửa phòng hoá trang đi vào ngồi xuống, cô ngắm khuôn mặt xinh đẹp của mình trong gương, lại nhìn vào đôi mắt của mình, một đôi mắt hung ác, tràn đầy dã tâm.
Sở Văn Bác đã đến rồi, giờ nên làm gì nhỉ?
Việc Sở Văn Bác cố ý đến đây một chuyến và cộng thêm cả ánh mắt của anh ta khi nhìn cô, cô có thể chắc chắn rằng, anh ta cũng có chút ít rung động với cô, nếu không thì đã sớm tính toán với cô rồi?
Nếu đã có chút rung động thì cô sẽ khiến cho cái “chút ” ấy thành “nhiều chút” hơn.
Cô cũng muốn làm một người thanh cao, nhưng ở trong cái giới giải trí này thì không cho phép người ta được thanh cao, những ‘tân binh’ không có ô dù che chở mà muốn thành công thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, ở cái đất Lạc Thành rộng lớn này ngoài Sở Văn Bác ra cô không tìm được chỗ dựa nào vững chắc hơn.
Huống hồ, cô có tư cách gì để đối đầu với Sở Văn Bác chứ, cô không thể đối chọi nổi với một người như thế, thế nên thay vì chống đối rồi bị anh ta dẫm chết như một con kiến, cách tốt nhất là lợi dụng anh ta.
Nhưng, cứ nghĩ đến việc, lòng tự tôn của cô lại tiếp tục bị Sở Văn Bác giẫm đạp, trong lòng Đinh Kiều Lam lại khổ sở khôn nguôi, cô cúi đầu nhìn bàn tay của mình, đến lúc nào, đôi bàn tay này mới có thể tát cho Sở Văn Bác một phát chết luôn được nhỉ?
Từ trước đến nay Đinh Kiều Lam luôn là một người quyết đoán, những việc mà cô làm không bao giờ dây dưa lằng nhằng.
Nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, cô liền bước đến đứng cạnh cái giá treo áo. Cửa phòng thay quần áo bị đẩy ra, Đinh Kiều Lam đứng quay lưng về phía cửa, với tay túm lấy cái khoá váy đằng sau.
“Tiểu Từ, cái khoá váy của tôi bị kẹt rồi, cậu gỡ nó ra hộ tôi.”
Mãi một lúc sau mới có người đi đến sau lưng cô, giơ tay kéo cái cái khoá váy xuống.
Người đó đứng sát gần cô, hơi thở phả lên gáy, nóng ấm, ngưa ngứa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!