Chương 12:
Đinh Kiều Lam thật có hơi ngạc nhiên, không ngờ chị Mạch lại tìm một chàng trai đến làm chuyên viên trang điểm cho cô, đã vậy còn kiêm luôn trợ lí, thật là bóc lột sức lao động của nhau quá. Cô hỏi: “Cậu vừa tốt nghiệp à?”
Tiểu Từ gật đầu: “Vâng ạ… tháng sau em mới nhận được bằng.”
Chị Mạch nhìn đồng hồ: “Mau, tiểu Từ mau trang điểm cho Kiều Lam, hai tiếng sau, chúng ta sẽ đi thử vai.”
“Vâng ạ”
Đinh Kiều Lam gật đầu, trong lòng cô hiểu hơn ai hết việc này quan trọng đến mức nào.
Vai diễn này, cho dù thế nào, không cần biết phải dùng đến thủ đoạn gì, cô phải có nó bằng được.
……
Thử vai lần 1 coi như khá là thuận lợi, phó đạo diễn đưa cho Kiều Lam một đoạn trong kịch bản, để cho cô diễn ngay tại chỗ.
Đợi đến lúc cô diễn xong, phó đạo diễn bảo cô ngày mai lại đến, ngày mai hoá trang rồi thử vai lần nữa.
Mọi người ai ai cũng biết đạo diễn Phùng Quân là một người cực kì nghiêm khắc, nếu như không phải là ông ta cảm thấy được thì căn bản sẽ không để cho người ta đến lần thứ hai.
Điều đó có nghĩa là, ít nhất hình tượng của Đinh Kiều Lam rất phù hợp với nhân vật này, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, vai diễn này chắc chắn là của cô.
Ngày hôm sau, Đinh Kiều Lam nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần phấn chấn, đi cùng trợ lí đến nơi thử vai.
Mất hai tiếng đồng hồ hoá trang, mặc trang phục vào, Đinh Kiều Lam vừa bước ra, tất cả mọi người đều không thốt lên lời.
Trong đầu mỗi người ở chỗ này đều hiện lên hai câu— “Tập Hồng Thường, Tuyệt Đại Phong Hoa”
Người xưa thường hay nói Khuynh Quốc Khuynh Thành, Mỹ Nhân Hoạ Quốc, chắc cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Phùng Quân kích động đứng bật dậy nói: “Đúng rồi, chính là dáng vẻ này, đúng là như thế này, hoàn mĩ….đây chính là hình tượng nhân vật mà tôi muốn, đây chính là dáng vẻ của Chiêu Quý Phi…Đúng thế…Đúng thế……. Chính là cô ….”
Đinh Kiều Lam đứng ở đó, như thể là Chiêu Quý Phi đi ra từ trong tưởng tượng của ông vậy, xinh đẹp không gì sánh được, đẹp nhưng không tục, đôi mắt quyến rũ chớp chớp nhìn lơ đãng cũng đủ để khiến đám đàn ông rung động, thậm chí cô không cần nói một lời nào, không cần làm bất cứ một việc gì, chỉ cần đứng đó, là đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người xung quanh.
Phó đạo diễn hỏi lại: “Đạo diễn, không cần cô ấy diễn thử một đoạn à?”
Phùng Quân nhìn chằm chằm vào Đinh Kiều Lam, ánh mắt không giấy được sự nhiệt tình, ông nói: “Hôm qua cô ấy diễn tôi đã xem rồi, rất tốt, rất tốt, còn những người khác đang đợi đằng sau cậu có thể cho họ về được rồi.”
Đinh Kiều Lam cong đôi môi màu hồng, cười khẽ: “Cảm ơn đạo diễn, sau này tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nụ cười vừa rồi của cô, Phùng Quân nhìn thấy sắp dại ra đến nơi, “Thật là… quá…”
Ông không tìm được từ nào để hình dung cái cảm giác đó, cái cảm giác bản thân đã đi tìm rất nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được một món bảo bối khiến bản thân vừa lòng đẹp ý nhất.
Mọi việc đã đâu vào đấy, Đinh Kiều Lam mặc nguyên bộ phục trang đi ra ngoài.
Tiểu Từ phấn khích đi theo sau Đinh Kiều Lam, giúp cô nhấc gấu váy dài thượt đằng sau của bộ phục trang lên: “Chị Kiều Lam, chị lợi hại thật đấy, chị thực sự…quá là đẹp ý, vai diễn này cứ ý như là dành riêng cho chị ý.”
Đinh Kiều Lam cười cười: “Đúng thế, vai diễn này sinh ra là để cho chị, vai diễn dành cho hồ ly tinh mà.”
Trước phòng thay quần áo có một lối rẽ, lúc rẽ Đinh Kiều Lam không cẩn thận suýt nữa thì va vào một người.
Người đó rất lịch sự lùi về sau một bước, “Xin lỗi”