Chương 10:
Cuối cùng vẫn là Đinh Kiều Lam nhét tờ tiền đó vào túi của cậu ta.
Máy bay cất cánh, Đinh Kiều Lam nhìn lại thành phố quen thuộc này một lần cuối cùng.
Cô phải nhớ cho thật kĩ hình dáng của thành phố này, nhớ cho kĩ gương mặt của những con người đó, lúc nào cũng phải nhắc nhở bản thân, mối thù của cô còn chưa báo được.
Máy bay đã bay vào tầng mây trên cao, Đinh Kiều Lam thôi không nhìn nữa, cô vô ý liếc thấy một góc phong thư lộ ra ngoài, cô không khỏi cười lạnh, tất cả mọi người đều cho rằng cô là kẻ thứ ba, dường như cướp hết đàn ông của từng người bọn họ, nhưng nói cho cùng, người đàn ông duy nhất mà cô lên giường thực sự chỉ có một Sở Văn Bác mà thôi…
Mà người đàn ông đó, là do cô trăm phương ngàn kế sắp đặt để có được anh ta.
Đinh Kiều Lam nở một nụ cười xinh đẹp nhưng lạnh lẽo tận xương, không sao, nếu như chọc cô điên, sớm muộn gì cũng có ngày cô sẽ quyến rũ cho bằng sạch đám đàn ông của bọn họ.
……
Hai tiếng sau, Giang Lai hai tay đưa tờ một trăm đô đó lại cho Sở Văn Bác: “Thiếu gia, đây là…. Thứ mà cô Kiều Lam nhờ tôi đưa lại cho ngài.”
Do dự một lát, Giang Lai mới thuật lại nguyên văn những gì Đinh Kiều Lam nói cho Sở Văn Bác.
Sở Văn Bác…
Chính giữa tờ tiền màu xanh in một dấu son môi đỏ thẫm, đôi môi đó, mới không bao lâu, anh còn hôn lên đó, rất mềm, rất thơm, rất ngọt, đôi môi đó có thể khơi lên tất cả khát khao của một người đàn ông.
Nhưng bây giờ, Sở Văn Bác thề, nếu như người phụ nữ đó giờ còn ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ hung hăng nghiền nát đôi môi của cô ra.
…………………Bạn là đường phân cách thời gian nha~~…………………
Ba Năm sau
Sân bay của Lạc Thành, ở cổng T2 người người ào ào đổ ra, chuyến bay từ nước M đến Lạc Thành của hãng hàng không quốc tế vừa đáp xuống sân bay.
Tóc đen xoã tung, nhịp nhàng dao động theo từng bước đi của cô, kính râm to bản che đi phân nửa gương mặt trắng ngần, dưới cái kính râm to bản đôi môi đỏ mọng càng thêm hấp dẫn, đôi giày cao gót tinh tế, gõ từng bước trên nền gạch nghe như tiếng trống dội vào lòng, chiếc áo khoác trong bộ sưu tập thời trang mùa xuân mới được giới thiệu trong tuần lễ thời trang được cô mặc trên người so với người mẫu còn đẹp hơn, trong nét quyến rũ lại có vẻ tuấn tú của nam giới, quả thật ‘phong tình vạn chủng’.
Giữa hàng ngàn hàng vạn người, trông cô chói mắt như thể một viên đá quý giữa cát sỏi, toả ánh sáng rực rỡ, khiến mọi người xung quanh phải ngước nhìn.
Có người đi ngang qua, không nhịn nổi lôi điện thoại ra chụp trộm
Có một vài cô gái nhỏ tiếng bàn tán.
“Đó có phải là ngôi sao không? Nhìn qua thật giống kiểu của các ngôi sao lớn nha.”
“Hình như giống giống, chắc mới từ nước ngoài về hay sao á?”
“Không biết á, nhưng mà cô ấy đẹp thật… ‘khí tràng’ cũng thật mạnh mẽ.”
Đinh Minh Châu lay lay cánh tay Lạc Đình Tuấn, làm nũng nói: “Anh Đình Tuấn, anh nhìn gì thế? Anh vừa đi công tác về, chắc là mệt lắm rồi, anh nhìn đi, mắt anh có quầng thâm rồi đây này, chúng ta mau về nhà nghỉ ngơi thôi!”
Lạc Đình Tuấn chau mày: “Không có gì đâu? Đi thôi.”
Đinh Minh Châu truy hỏi: “Tại sao đột ngột tâm trạng anh lại tốt thế?”
Lạc Đình Tuấn liếc mắt về phía cửa ra trả lời: “Tự nhiên cảm thấy hôm nay thời tiết rất đẹp.”
Trên gương mặt tuấn tú nho nhã của Lạc Đình Tuấn hiện lên nét tà tứ.