Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Theo Đuổi Quý Ngài CEO

CHƯƠNG 22: CÔ LÀ NGƯỜI ĐẦU TIÊN

Đường Nhật Khanh dừng bước, xoay người lại thấy Hồ Nguyệt Như đang đứng chỗ không xa sau lưng cô, trong tay cô ta cầm một cái ly, giống như vừa bước ra từ phòng trà nước.

Đường Nhật Khanh cong môi cười với cô ta: “Thư ký Hồ, tôi có chút việc phải xuống lầu một lát, tôi sẽ lên nhanh thôi.”

Hồ Nguyệt Như nghe vậy, cau mày bước lên nói: “Việc công ty hay việc cá nhân?”

Đường Nhật Khanh nắm chặt tiền trong tay, do dự trong nháy mắt vẫn là thành thật trả lời: “Việc cá nhân.”

“Xì!” Hồ Nguyệt Như phì cười: “Cô có biết Bùi thị không nuôi người nhàn rỗi hay không? Thời gian làm việc cô cũng dùng để xử lý chuyện riêng, vậy thì công ty cần cô để làm gì?”

Hồ Nguyệt Như nói chuyện hoàn toàn không khách sáo, đúng lúc thang máy cũng vừa tới “keng” một tiếng, chầm chậm mở ra, cô ta đứng chặn ngay trước cửa thang máy lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Đường Nhật Khanh: “Quay về!”

Đường Nhật Khanh cau mày, rốt cuộc cũng không nói được gì, dù sao Hồ Nguyệt Như nói cũng không sai, bây giờ đang là giờ làm.

Đường Nhật Khanh xoay người đang muốn trở về phòng làm việc của mình thì đột nhiên cô cảm thấy bắp chân hơi nóng rát, cô quay đầu lại thì thấy trên sàn nhà đầy nước trà.

“Ngại quá, tôi không cẩn thận làm đổ nước rồi.” Hồ Nguyệt Như vội vã lên tiếng, nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ đắc ý không che giấu được.

Đường Nhật Khanh thầm cắn răng, giả vờ bình tĩnh, cô mỉm cười với Hồ Nguyệt Như: “Không sao.”

Cô vừa dứt lời, Hồ Nguyệt Như hoàn toàn không khách sáo mở miệng nói: “Vậy cô đi lau sàn đi!”

Đường Nhật Khanh sửng sốt trong nháy mắt, ngước mắt nhìn Hồ Nguyệt Như “Trong công ty không phải có nhân viên tạp vụ sao?”

“Tầng này của chúng ta là chỗ quan trọng của công ty. Thời gian làm việc không cho phép nhân viên tạp vụ ra vào. Chỉ có lúc tan làm nhân viên tạp vụ mới có thể đến đây quét dọn. Bây giờ sàn nhà đã ướt rồi, lỡ như có lãnh đạo đến đây tìm tổng giám đốc báo cáo công việc bị trượt chân thì sao?”

Hồ Nguyệt Như nói, còn đưa tay vuốt tóc: “Cây lau nhà ở ngay trong phòng trà nước.”

Đường Nhật Khanh cắn môi hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Để cho một thư ký riêng của tổng giám đốc đi lau nhà, ý sỉ nhục cô của Hồ Nguyệt Như rất rõ ràng, nhưng ai bảo cô vào công ty sau Hồ Nguyệt Như chứ? Nếu ngay cả việc này cô cũng không nhịn được thì sau này làm thế nào làm những chuyện khác được đây?

Đường Nhật Khanh âm thầm trấn an bản thân, nghĩ kỹ xong, ngước mắt nhìn Hồ Nguyệt Như hờ hững nói: “Nếu thư ký Hồ bận việc thì cứ đi làm trước đi, nơi này giao cho tôi.”

Nói xong, cô cất bước đi thẳng tới phòng trà nước của nhân viên, lấy cây lau nhà đi ra ngoài.

Cô tiện tay buộc tóc lại, xắn tay áo lên, sau đó cầm cây lau bắt đầu lau sàn.

Hồ Nguyệt Như hơi kinh ngạc, cô không ngờ thiên kim tiểu thư nhà họ Đường lại dễ nói chuyện như vậy, bảo làm gì thì làm đó, đã vậy còn không tức giận…

Cách đó không xa, Bùi Danh Chính đứng ở cửa phòng tổng giám đốc nhìn hết cảnh tượng trước mắt, người phụ nữ đang lau sàn nhà, hơi khom lưng vừa vặn lộ ra cái cổ trơn bóng như ngọc. . .

Trong lòng anh căng thẳng, ánh mắt tối thêm mấy phần.

Thật ra anh đã nhìn thấy ngay từ đầu rồi, Hồ Nguyệt Như làm như vậy là cố ý làm khó cô, chỉ là anh cũng không ngờ cô lại nhẫn nại hơn nhiều so với anh nghĩ.

Bùi Danh Chính đứng ở cửa, hắng giọng, Hồ Nguyệt Như nghe tiếng, vội vã quay đầu lại, khi thấy Bùi Danh Chính đứng ở cửa thì đáy mắt xẹt qua một vẻ kinh hoảng.

“Tổng giám đốc Bùi. . .”

Cô liếc mắt nhìn Đường Nhật Khanh vẫn còn đang lau nhà, vội vàng sải bước đi về phía Bùi Danh Chính nói: “Em chỉ là…”

Cô nhanh chóng tìm lý do, dù sao ở Bùi thị cũng không có đạo lý thư ký lại làm việc nặng nhọc như thế, cô làm như vậy rõ ràng là cố ý nhắm vào Đường Nhật Khanh, Bùi Danh Chính không thể nào không nhìn ra.

Bùi Danh Chính cong khóe miệng: “Dạy dỗ nhân viên mới à?”

Hồ Nguyệt Như thuận theo ngay lập tức: “Vâng! Vâng, đang dạy dỗ nhân viên mới ạ!”

Đường Nhật Khanh cách đó không xa nghe được giọng nói của người đàn ông, trong lòng căng thẳng, cô không ngẩng đầu lên, chẳng những lau sạch vết nước lúc nãy mà con lau sạch bóng chỗ xung quanh.

Bùi Danh Chính nhìn người phụ nữ từ đầu đến cuối vẫn không chịu ngẩng đầu lên, trong lòng sa sầm, tiện tay cầm cà vạt trên móc áo ở cửa, đưa cho Hồ Nguyệt Như.

“Thắt cà vạt giúp tôi.”

Hồ Nguyệt Như được ưu ái mà lo sợ, trên mặt khó giấu được ý cười, tuy cô làm việc dưới quyền Bùi Danh Chính mấy năm rồi nhưng chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc gần với anh như vậy.

“Buổi đàm phán một giờ sau cô đã gọi điện thoại xác nhận với trợ lý tổng giám đốc Thiên Thành chưa?”

Hồ Nguyệt Như vừa căng thẳng thắt cà vạt cho Bùi Danh Chính vừa dịu dàng nói: “Đã xác nhận rồi ạ, địa chỉ ở lô 405, cao ốc Tinh Quang B.”

“Ừm.” Bùi Danh Chính ngước mắt nhìn Đường Nhật Khanh, vừa lúc cô cũng lau xong sàn nhà, ngẩng lên thì nhìn thấy hai người đang như thế.

Từ góc độ của cô nhìn sang, Hồ Nguyệt Như hơi ngẩng đầu, dán sát vào người đàn ông, tóm lại nhìn có phần mờ ám…

Trong lòng cô hơi hoảng hốt, cụp mắt liếc nhìn cây lau nhà trong tay, đi thẳng về phòng trà nước.

Chờ sau khi cô trở ra từ phòng trà nước, thì Hồ Nguyệt Như đã thắt cà vạt xong rồi.

“Tổng giám đốc Bùi, em thắt xong rồi.”

Trên mặt Hồ Nguyệt Như không giấu được vẻ vui sướng, ban đầu khi cô ta đến làm việc ở Bùi thị, Bùi Danh Chính có bảo cô học thắt cà vạt, nhưng hai năm nay lại chưa từng bảo cô thắt cho anh một lần nào cả, bây giờ tuy tay cô vẫn chưa quen lắm nhưng cô vẫn rất hài lòng với thành phẩm cuối cùng của mình.

Bùi Danh Chính cất bước đi tới phòng làm việc, trên kệ sách ngay cửa vừa vặn có một chiếc gương có thể soi được hơn nửa người trên.

Anh chỉ liếc mắt nhìn đã xoay người ánh mắt lạnh lùng nhìn Hồ Nguyệt Như: “Thắt lệch rồi, trở về tập lại một trăm lần.”

Nụ cười trên mặt Hồ Nguyệt Như trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, cô hết nhìn cà vạt của Bùi Danh Chính lại nhìn khuôn mặt sa sầm, lạnh nhạt của anh, khuôn mặt nhăn lại.

Chỉ lệch một chút mà thôi. . .

Bùi Danh Chính nhíu mày: “Cô có ý kiến à?”

“Em không ạ, hôm nay trở về em sẽ học lại. . .”

Hồ Nguyệt Như mới vừa rồi còn vênh váo đắc ý, vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, trong nháy mắt không còn nữa, ảo não trở về phòng làm việc của mình.

Đường Nhật Khanh mắt thấy tất cả những thứ này, đang do dự có nên về phòng làm việc của mình hay không thì lúc ngước mắt lên thì thấy Bùi Danh Chính đang nhìn cô chăm chú.

Người đàn ông nhấc tay, tháo ngay cà vạt trên cổ xuống nói: “Qua đây.”

Đường Nhật Khanh nghe vậy, nhấc bước đi tới, vừa bước vào phòng làm việc Bùi Danh Chính đã giơ tay đóng cửa lại luôn.

Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, nhìn cà vạt trong tay Bùi Danh Chính, chủ động bước lên trên, lấy cà vạt từ tay anh xuống.

“Để tôi làm cho.”

Bùi Danh Chính không phản đối, đứng ở đó bình tĩnh nhìn cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!