Tôi cúi người, vừa lượm hai mảnh nhỏ, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói tức giận của người đàn ông: “Không phải đi nấu cơm? Bữa trưa đâu? !”
Tôi sợ đến mức khẽ run tay, mảnh vỡ của bình hoa cắt vào ngón tay của tôi, máu tươi nhanh chóng theo vết thương chảy ra.
Tôi cho ngón tay vào miệng, ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Hào Kiệt vừa lúc ngẩng đầu nhìn tôi.
Trong giây lát tôi cũng không biết nên trước nhặt mảnh vỡ hay là trước bưng cơm vào.
Lựa chọn một chút, mới đem hai mảnh nhỏ đặt ở bên tường, đứng dậy nói: “Xin chờ một chút.”
Tôi nói rồi ra cửa bưng từng món trên xe chở đồ ăn lên trên bàn nhỏ di động trong phòng, sau đó đẩy chiếc bàn nhỏ đến trước mặt Lý Hào Kiệt, bày đũa sẵn cho anh.
Cung kính nói: “Mời ngài dùng bữa.”
Lý Hào Kiệt không hề động, chỉ cúi đầu.
Khi tôi đứng đó không biết anh ta đang nghĩ gì, thì người đàn ông đột nhiên giơ tay, bắt lấy ngón tay nãy bị thương của tôi, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn nói: “Em vừa phải làm cơm vừa quét dọn vệ sinh, phòng to như này, em làm nổi không? ! Mấy thứ đó để người khác dọn đi!”
Người khác?
Cái trang viên to này không có người khác, chỉ có tôi.
Nhưng tôi không nói vậy, chỉ hơi dùng sức rút tay về, nói rất bình thản: “Để người khác làm mấy việc này, em không yên tâm, cho nên cứ để hết cho em.”
Nghĩ đến chuyện vừa nãy, tôi lại nói thêm một câu: “Em chắc chắn sẽ không rời nhà này đi, với cả em sẽ mang điện thoại theo người, nếu ngài phát hiện ra em không ở cửa phòng, đừng sốt ruột, gọi điện cho em là được, bất kể em đang làm gì, cũng sẽ lập tức tới.”
Lý Hào Kiệt nghe tôi nói vậy, ngẩng đầu, biểu cảm trên mặt hơi vẻ có lỗi, không nói gì cả, hơi rũ mắt, bắt đầu cầm đũa ăn cơm.
Tôi liền đừng ở một bên, thấy anh ăn một ngụm, liền vội khẩn trương hỏi: “Mùi vị thế nào ạ? Nếu không hợp, lần sau em sẽ thay đổi.”
Lý Hào Kiệt không nói gì.
Tôi xoay người đi dọn mảnh vỡ bình hòa, lúc tôi đang cẩn thẩn dọn xong hết mảnh vỡ, lại lấy máy hút bụi vào, nhìn Lý Hào Kiệt, hỏi: “Em có thể hút bụi chút không? Có lẽ hơi ồn chút.”
“Tùy.”
Tùy chính là có thể.
Lúc này tôi mới cầm máy hút bụi hút từng chỗ một, đảm bảo không còn mảnh vụn nào, mới cất máy hút bụi đi, xong lại ra ngoài đứng.
Một lúc sau, Lý Hào Kiệt ăn xong, tôi lại đi vào.
Người đàn ông nhìn tôi, ngờ ngợ hỏi tôi: “Em ăn gì?”
“Chờ chút em vào bếp tùy tiện ăn chút gì.”
Tôi trả lời.
Nghĩ lại, tôi hình như chưa từng để ý đến người giúp việc trong nhà ăn cơm vào lúc nào, có một lần, thấy dì Trần và Liễu Học Quân thay nhau ăn cơm trong bếp.
Nhưng ở đây chỉ có mình tôi, thực ra đối với chuyện tôi ăn cơm lúc nào mới thích hợp, tôi cũng hơi mù mờ.
Lý Hào Kiệt nghe tôi nói vậy, vẻ mặt hơi lạnh: “Chút nữa để vệ sĩ bê một cái bàn đến, sau này cùng nhau ăn là được.”
“Cảm ơn.”
Tôi biết Lý Hào Kiệt nghĩ thế nào.
-
Lúc ăn cơm tôi, tôi liền ăn cùng với Lý Hào Kiệt.
Đến hơn chín giờ tối, tôi hầu hạ Lý Hào Kiệt đánh răng rửa mặt xong, thấy anh xem tv trong phòng ngủ, tôi liền tính xem mình có phải là có thể về phòng làm vẽ bản thiết kế.
Nhưng, tôi vừa mở miệng hỏi: “Cậu chủ, tôi có thể về phòng nghỉ ngơi chưa?”
Người đàn ông nhanh chóng đáp lại: “Không được! Phải xem TV với tôi.”
“. . .”
Bất đắc dĩ, tôi đành phải đứng bên cạnh xem tv cùng với anh ấy.
Trơ mắt nhìn đồng hồ trên tường từ 9 giờ chạy đến 11 giờ.
Anh ngồi, tôi đứng, ngay lúc tôi cảm thấy chân của mình tê dại, cuối cùng, Lý Hào Kiệt tựa như thấy buồn ngủ, nói: “Giúp tôi thay đồ ngủ.”
“Vâng.”
Tôi đi qua, giúp anh thay đồ ngủ, đỡ ảnh đến giường.
Đắp kín chăn cho anh, khi tưởng rằng bản thân có thể rời đi, Lý Hào Kiệt lại chỉ về chỗ bên cạnh cửa nói: “Em đứng đó, tôi muốn khi mở mắt phải nhìn thấy em.”
“Hả?”
Tôi nghiêng đầu nhìn Lý Hào Kiệt.
Trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Thậm chí có chút không sao hiểu rõ ý anh.
Đây là ý gì? Là để tôi một đêm không ngủ sao?
Biểu cảm anh lạnh lùng: “Nghe không hiểu lời tôi sao? Không phải là muốn làm người giúp việc của tôi sao? Vậy thì phải nghe lời tôi, giờ tôi bảo em tối phải đứng đây, không cho phép ngủ, nghe hiểu chưa?”
“. . .”
Cuối cùng tôi hiểu ra, buổi sáng Lý Hào Kiệt biểu hiện rất bình thường, không hề giống như làm khó tôi.
Hóa ra, là đợi tôi lúc này.
Nhưng, anh đã nói thế, tôi cũng không thể phản bác.
Gật đầu: “Vâng, cậu chủ, tôi hiểu rồi, ngài nghỉ sớm đi ạ.”
Nói xong, tôi liền đi ra đó đứng.
Lý Hào Kiệt cứ thế nằm, qua một hồi hơi thở phát ra đều đều, tôi biết anh đã ngủ rồi.
Chân tôi lúc này tê dại, tôi hơi hoạt động cổ chân, nhìn sofa bên cạnh, hơi do dự, vẫn là không ngồi xuống.
Nếu tôi đã lựa chọn ở lại, thì không thể để bị anh ấy đuổi đi được !
Tôi cứ thế đứng cả một đêm.
Cũng là lần đầu tiên cảm thấy đêm tối . . .dài như thế.
-
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc hơn 6 giờ, Lý Hào Kiệt hơi mở mắt, ngồi dậy.
Lúc này, mắt tôi mở gần cả đêm, trong lúc ấy có mơ màng nhắm một hồi, nhưng đa số lúc là mở.
Anh vừa động, tôi liền đi qua đỡ anh.
Vừa nhấc bước, liền cảm thấy chân hơi nặng nề.
Cả người hơi loạng choạng.
Vì để bản thân không ngã, tôi dùng tay hơi chống lên cái tủ bên cạnh, Lý Hào Kiệt ngước mắt nhìn tôi một cái, cũng không nói gì.
Chân tôi vừa xót vừa đau, cắn răng đi đến cạnh Lý Hào Kiệt, nói: “Cậu chủ, chào buổi sáng, em đỡ ngài.”
Lý Hào Kiệt đặt cánh tay lên trên tay tôi.
Tựa như muốn làm tôi ngã, cố ý đè nặng, tôi đứng cả đêm, lúc này mắt nhập nhèm, đầu choang choáng, anh đè vậy, cả người tôi suýt ngã.
May là tôi đỡ được cạnh giường.
Lúc này Lý Hào Kiệt chuyển người lên xe lăn, tôi đẩy anh vào trong phòng tắm.
Chờ làm xong hết, tôi xin đi xuống tầng nấu bữa sáng, Lý Hào Kiệt vừa nghe, lập tức hơi không vui: “Bữa sáng không phải là nên làm xong trước khi tôi dậy sao?”