Tôi thực sự không có tài năng chơi game.
Trong sự bất lực tôi chỉ có thể nói: “Hay là chúng ta chơi cái khác ?”.
“Thôi bỏ đi không cần đâu để con tự chơi, mẹ so với ông nội vẫn chơi chưa tốt nhé” ngữ khí của Thiểm Thiểm vô cùng không thích.
Lòng tự tôn của tôi có một chút bị ức chế.
Vốn dĩ tôi không cảm thấy mình rất kém nhưng khi chơi game ngón tay sẽ không nghe theo sự chỉ bảo của tôi.
Tôi âm thầm quyết định tìm thời gian rảnh để luyện tập để tăng trình độ chơi cái game này.
Hai tuần sau sinh nhật của Lý Hào Kiệt, cuối cùng tôi cũng đợi được tin nhắn của anh ấy một lần nữa.
Anh ấy lần này không có gửi địa chỉ cho tôi mà gửi cho tôi một định vị.
Sau khi tôi mở cái định vị đó tôi đã bối rối.
Địa điểm này nằm trên một ngọn đồi ở vùng ngoại ô của Yên Thành, từ cái vị trí đó thấy được nó ở gần đỉnh núi
Ở đây có nhà hàng không?
Tôi xem vị trí và gửi cho Lý Hào Kiệt tin nhắn: “ Chính xác là ở đây?”
Anh ấy trả lời tin nhắn: “ đúng vậy, buổi chiều ngày mai anh đến đón em, em từ công ty đi hay là từ nhà đi”.
Có lẽ là liên quan đến việc lái xe cộng thêm một số việc xảy ra trước đây tôi chỉ muốn tự mình lái xe
Trong trường hợp tôi và anh ấy phát sinh mâu thuẫn trên ngọn núi này, phía trước sau đều không có ngôi làng nào, không có xe tôi muốn đi cũng không đi được tôi chỉ có thể để anh ấy điều khiển
Tôi kiên quyết không muốn
Cho nên tôi sẽ nói cho Lý Hào Kiệt là tôi tự mình lái xe đi.
Anh ấy bắt đầu không đồng ý, cãi không được sự kiên quyết của tôi đành phải đồng ý.
Vẫn may, ngày anh ấy chọn không phải là cuối tuần
Bởi vì cái vị trí này ở trên núi, tôi đoán lần này tôi sẽ ở lại qua đêm, ngày hôm đó tôi không đến phòng làm việc mà ở nhà thu dọn hành lý cẩn thiết dùng trong khoảng 1 đến 2 ngày
Đặt hành lý lên xe buổi trưa chuẩn bị xuất phát
Đang khởi động xe thì chuông điện thoại reo lên, tôi liền xem dãy số trên màn hình hiện lên tên Mộc Lan
Nhìn thấy cái tên này tôi không kìm được mà ngây dại một chút
Tôi và cô ấy đã rất lâu không liên lạc rồi
Cô ấy tại sao lại liên lạc với tôi lúc này?
Lẽ nào có liên quan đến Lý Trọng Mạnh?
Tôi ngập ngừng một chút rồi mới nhận điện thoại
“là Sa Điệp phải không ?”
Bên kia truyền tới âm thanh của Mộc Lan so với ngày trước không có thay đổi nhiều
Tôi im lặng một giây rồi mới nói “đúng, là tôi”
“Tôi là Mộc Lan” có thể Mộc Lan nghĩ rằng tôi không lưu số điện thoại của cô ấy, sau đó tiếp tục nói tiếp: “năm ngoái các người có đặt một chiếc váy cưới ở đây, còn nhớ không? Chiếc váy đã hoàn thành xong rồi cô xem khi nào cô rảnh đến đây thử một chút”
“Váy cưới”
Khi mà Mộc Lan nói ra 2 từ này đầu óc tôi có chút mông lung.
Nghĩ một chút cuối cùng mới nghĩ ra là năm ngoài Lý Trọng Mạnh đặt váy cưới ở chỗ của cô ấy.
Nghĩ lại thật mỉa mai.
Chỉ một năm ngắn tôi và Lý Trọng Mạnh từ vợ chồng sắp cưới một lúc đã trở thành người lạ cũng không bằng.
Tất cả những đau khổ ngày trước mà tôi gặp phải cũng được coi là do anh ta tạo ra.
Nghĩ đến đây tôi lại nói một câu: “thật ngại quá, tôi và anh ta không kết hôn nữa cho nên váy cưới tôi cũng không cần nữa”.
“Thật không?” nghe được câu trả lời của tôi âm thanh của Mộc Lan rõ ràng có một chút lạc lõng nhưng rất nhanh cô ấy lại nói: “Cái váy cười này tôi đã tốn rất nhiều thời gian, trong những năm gần đây cái váy này là tôi dùng hết tâm huyết của mình nhất để làm nó, hơn nữa dựa theo kích cỡ của cô để làm, nếu như cô không mặc có thể mang nó về nhà”.
“Không đâu, tôi…”
“Cái váy cưới này là tôi vì cô mà làm nó chứ không phải làm váy cưới này vì cô dâu của Lý Trọng Mạnh, cô không cần hiểu nhầm”.
Mộc Lan hình như đã hiểu được nỗi lòng của tôi.
“Vậy cũng không cần đâu, thật xin lỗi” tôi đem cái váy cưới Lý Trọng Mạnh đặt cho tôi mang về nhà? Cái việc này nghe ra có một chút kỳ lạ.
“Hay là, hay là cô có rảnh tới thử đi, từ việc thiết kế đến việc may nó tôi đã mất 1 năm mà cô thậm chí cũng không mặc nó một lần, vậy một năm này tôi không vô ích nếu như cô có thể mặc nó một chút, được không?”.
Âm thanh của Mộc Lan mang theo vài phần khẩn cầu đáng thương.
Mặc dù tôi muốn từ chối nhưng mà cô ấy đã đem nhưng lời này nói ra rồi bây giờ tôi không còn cách nào từ chối.
Bất lực tôi chỉ có thể nói: “ Được rồi, nếu tôi có thời gian đến thì sẽ liên hệ trước với cô”.
“ Được rồi, vậy tôi đợi cô”.
Mộc Lan nói xong liền tắt điện thoại.
Tôi thở dài một hơi rồi mới khởi động xe lại chuẩn bị xuất phát đến đỉnh núi kia.
Tôi đã lái xe được mấy tháng mặc dù không có xảy ra chuyện gì lớn nhưng mà hiện tại là mùa đông, đối với đường núi tôi không quen sợ bị lạc đường làm trễ giờ.
Trường hợp trên núi tín hiệu lại không tốt đến lúc đó Lý Hào Kiệt lại nghĩ rằng tôi cho anh ấy leo cây và tức giận bỏ đi, lúc đó thật sự tôi có một trăm cái miệng cũng không cãi được.
Nhưng mà con đường này rất thuận tiện, tôi chỉ mất khoảng hơn hai tiếng đã đến ngọn núi rồi.
Điều làm tôi ngạc nhiên là ở vị trí này có một cái nhà hàng.
Nói là nhà hàng giống hơn là địa điểm phong cảnh.
Một nửa của nhà hàng được làm bằng kính, đứng ở bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng thiết kế bên trong.
Khi tôi đi vào thì bên trong nhà hàng có 2 nhân viên nhìn thấy tôi với tiếng chào lịch sự: “phu nhân”.
Nghe đến cái danh xưng này tôi liền biết đây là Lý Hào Kiệt sắp xếp cái nơi này.
Ngọn núi này vài ngày trước có rơi tuyết nên trên núi rất lạnh.
Nhà hàng mặc dù mở khí ấm, có chút lửa than nhưng do kính quá lớn nên bên trong cũng không có đặc biệt ấm áp
Tôi nhìn trái phải không thể không hoài nghi, lẽ nào buổi tối chúng tôi ở đây?
Vậy không phải là đóng băng chết mất sao?
Mang theo sự lo lắng tôi nhìn hương hai người nhân viên hỏi bọn họ: “Mọi người buổi tối ở đây sao?”
“Dạ”
Hai người nhân viên đều gật đầu.
Tôi xoa tay và thở ra luồng khí, một luồng khí trắng lập tức bay lên, tôi không kìm được mà run lên một chút: “Nơi ở của mọi người cũng có nhiệt độ như này?”.
Nhân viên lập tức lắc đầu: “Không phải, căn phòng đằng sau rất ấm áp, cô yên tâm nhé”.
Bọn họ có vẻ rất hiểu tôi đang hỏi cái gì.
Cả một cái phòng lớn chỉ có một cái bàn bên cạnh đều đặt sofa mềm, còn có tủ sách nhỏ bên trong đặt sách.
Tôi tìm cái ghế sofa cách xa cái kính nhất ngồi xuống gửi cho Lý Hào Kiệt một đoạn tin nhắn nói với anh ấy tôi đến rồi sau đó tìm một cuốn tiểu thuyết trinh thám đọc.
Câu chuyện rất có nghĩa tôi cầm cuốn tiểu thuyết rất nhanh đã xem xong.
Ngẩng đầu lên lần nữa bầu trời bên ngoài đã sắp tối rồi.
Tôi xem đồng hồ đã là 6 giờ tối rồi.
Lý Hào Kiệt vẫn chưa tới?
Tôi đứng lên xem xét bên ngoài, bên ngoài ngoại trừ rừng cây cái gì cũng không có, tôi hướng đến một nơi mờ tối không có bất kỳ ánh sáng đèn nào.
“Tại sao lại muộn như vậy…….”.
Muốn gọi điện thoại cho Lý Hào Kiệt nhưng lại sợ làm phiền anh ấy khi đang lái xe.
Nghĩ chắc là sắp tới rồi tôi liền tiếp tục ngồi đợi.
Nhưng khi tôi lại đợi thêm 1 tiếng nữa đến 7 giờ Lý Hào Kiệt vẫn chưa tới.