“Em đừng mở mắt, rất có thể là em bị quáng tuyết rồi.” Lý Hào Kiệt không trả lời câu hỏi của tôi mà cầm hòm thuốc và khăn khô đi đến, đỡ tôi nằm xuống ghế sô pha.
Anh đắp khăn mặt lên mắt tôi rồi nói: “Anh băng vết thương cho em, em đợi một lát.”
Tôi ngoan ngoãn nằm đó, có hơi hối hận về sự kích động của mình.
“Chân đã lạnh cóng rồi, về sau em đừng kích động như vậy, có chuyện gì thì cứ nói với anh, sao anh có thể không đồng ý được.” Lý Hào Kiệt vừa nói vừa nắm mắt cá chân tôi: “Anh khử trùng cho em, sẽ hơi đau đấy.”
“Vâng.” Tôi gật đầu.
Vừa đáp xong tôi liền cảm nhận được một cơn đau như khoét xương, tôi xuýt xoa hít sâu, tay nắm chiếc khăn đặt trên mắt.
Lý Hào Kiệt đè chặt chân tôi: “Sẽ nhanh ổn thôi.”
Tôi gật đầu, lại đau đến mức không thốt lên lời.
Rất nhanh tôi đã cảm nhận được Lý Hào Kiệt khử trùng xong và bắt đầu băng bó.
“Anh, anh thạo mấy việc này vậy, ai dạy anh đó?” Ngô Tiến An đứng bên hỏi.
“Chú ba.” Lý Hào Kiệt lạnh nhạt đáp.
Nhất thời, căn biệt thự rơi vào bầu không khí yên lặng, không ai nói tiếp.
Lý Hào Kiệt nhanh chóng băng vết thương cho tôi, rồi lại gần hỏi: “Mắt thế nào rồi?”
Tôi gật đầu, nhắm mắt nằm im, bởi vì bây giờ tôi cứ mở mắt ra là sẽ chảy nước mắt.
Tôi nằm đó, giơ tay nắm tay Lý Hào Kiệt, hỏi anh: “Vừa rồi Ngô Tiến An nói, anh bị hội đồng quản trị yêu cầu từ chức?”
Người đàn ông vỗ đầu tôi: “Đừng lo, anh sẽ giải quyết tốt việc này.”
“Đi thôi.” Tôi đột nhiên ngồi dậy, hơi hé mắt, cố nén cảm giác khó chịu mà đi lên tầng: “Giờ em thay quần áo rồi đi luôn, anh đi giải quyết chuyện của anh.”
Lý Hào Kiệt bước đến đỡ tôi, anh không phản bác.
Tôi đi tới, vốn muốn lục lọi quần áo để mặc vào, nhưng lại thấy người đàn ông đưa tay cởi khuy áo ngủ của tôi.
“Tự em…”
“Nhắm mắt vào đi, anh giúp em.”
Tôi vừa nói đã bị Lý Hào Kiệt ngắt lời. Giọng người đàn ông hơi lạnh lùng và nghiêm túc. Tôi chỉ đành ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chờ người đàn ông cởi áo ra cho tôi. Trong bóng tôi, tôi có thể cảm nhận rõ bàn tay có vết chai của người đàn ông thi thoảng lại chạm vào cơ thể tôi. Hơi ngứa.
Tôi được anh thay sang một bộ đồ mùa đông ấm áp. Sau đó, tôi chỉ nghe thấy giọng anh vang bên tai: “Anh bế em xuống.”
Ngay sau đó, tôi đã được anh bế lên khỏi giường.
“Á.”
“Ôm cổ anh.”
Tôi ngoan ngoãn ôm cổ anh.
Trong lúc đi xuống, người đàn ông lại nói: “Đừng sợ, mọi chuyện cứ để anh lo, anh sẽ giải quyết hết, bao gồm cả chuyện của Thiểm Thiểm, anh sẽ đưa thằng bé về bên em an toàn.”
Không biết vì sao, rõ ràng còn rất nhiều chuyện chưa chắc chắn, nhưng giờ phút này Lý Hào Kiệt nói như vậy, tôi lại thật sự có thể yên tâm. Tôi cảm thấy anh nói được thì sẽ thật sự làm được.
Tôi tựa đầu lên vai người đàn ông, gật đầu: “Vâng, em tin anh.”
Ngô Tiến An thấy Lý Hào Kiệt bế tôi xuống thì không khỏi chép miệng, nhưng dường như Lý Hào Kiệt đã liếc mắt cảnh cáo, nên hắn ta nhanh chóng im miệng.
“Đi lái xe.” Lý Hào Kiệt nói.
“Vâng.” Ngô Tiến An thành thật đáp lời.
Lý Hào Kiệt đặt tôi lên xe, tự mình thu dọn một ít đồ đạc rồi mới ra ngoài cùng tôi ngồi trên ghế phụ, anh lấy một chiếc kính râm đeo lên mặt tôi.
Ngô Tiến An lái thẳng đến Vĩnh An rồi hỏi Lý Hào Kiệt: “Anh, đi đâu trước?”
“Đến số 01 Vĩnh An, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ đến.” Lý Hào Kiệt tự nhiên đáp.
Ngô Tiến An vừa nghe đã nói ngay: “Anh điên rồi à? Bây giờ anh đến đó mà bị phóng viên bắt được thì làm thế nào? Hay là đến chỗ em đi.”
Lý Hào Kiệt ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được, đến chỗ cậu.”
“Vâng.” Ngô Tiến An đáp lời.
Có lẽ do đeo kính râm nên mắt tôi tốt lên nhiều. Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, người đàn ông đang cầm điện thoại không ngừng gửi tin nhắn, vẻ mặt rất nặng nề.
Nhất thời tôi lại cảm thấy không biết có phải tôi đã làm sai rồi không.
Tôi chần chừ một lát rồi vỗ chân anh, hỏi: “Lý Hào Kiệt, chúng ta xuống núi trước có mang lại phiền phức cho anh không?”
“Không sao.”
Lý Hào Kiệt vỗ tay tôi, chỉ đáp ngắn gọn.
Ngô Tiến An đang lái xe lại khó chịu: “Cái gì mà không sao, hôm kia xảy ra chuyện…”
“Lo lái xe đi!” Lý Hào Kiệt ngắt lời Ngô Tiến An.
Tôi lại nói: “Nói đi, tôi muốn biết.”
“Hiện tại chính là thời khắc nguy hiểm nhất đối với anh ấy, lần này giá cổ phiếu của Hào Thiên giảm mạnh, Lý Trọng Mạnh đã mua không ít cổ phần, số cổ phần của hắn ta đã gần bằng anh Kiệt rồi. Thế nhưng bởi vì những người nắm giữ số cổ phần còn lại đều là người của ông cụ Lý, bọn họ không chuyển nhượng cổ phần nhưng đều bắt anh Kiệt nhường chức chủ tịch hội đồng quản trị, anh ấy nói là đợi 3 ngày.”
Những lời Ngô Tiến An nói tôi không hoàn toàn hiểu hết, thế nhưng dường như đã hiểu được chút ít.
“Ba ngày sau thì sao?” Tôi nhìn sang Lý Hào Kiệt.
“Anh đang thương lượng với một đội kĩ thuật của nước R, nếu thành công thì bọn họ sẽ gia nhập nghiên cứu AI, nhanh nhất là năm nay có thể sản xuất một số lượng lớn rồi. Thế nhưng bọn họ muốn suy nghĩ, ba ngày sau mới cho anh câu trả lời.” Lý Hào Kiệt nói với tôi.
Tôi đã hiểu sơ sơ rồi, đội kĩ thuật này có lẽ là lợi thế cuối cùng để Lý Hào Kiệt ngồi vững vị trí chủ tịch hội đồng quản trị.
“Vậy hay là chúng ta trở về đi?” Tôi nhìn Lý Hào Kiệt.
“Không được.” Lý Hào Kiệt lắc đầu: “Chân em không thể chậm trễ, hơn nữa còn có chuyện của Thiểm Thiểm, chúng ta cũng phải giải quyết.”
Thật ra mỗi giây mỗi phút tôi đều lo lắng cho Thiểm Thiểm. Nhưng tôi lại cảm thấy Lý Hào Kiệt còn phải lo nhiều chuyện khác, không thể lúc nào cũng nhắc anh được.
Anh nói vậy tôi mới hỏi: “Chuyện của Thiểm Thiểm rốt cuộc là sao?”
Lý Hào Kiệt ôm tôi vào lòng, trong giọng nói ẩn chứa vài phần tự trách: “Xin lỗi em, là sơ suất của anh, chú ba đánh người của anh bị thương, lừa gạt Mưu Đạo Sinh, một mình bắt Thiểm Thiểm đi.”
“Vậy sao?” Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, nhất thời lại cảm thấy mọi chuyện có lẽ không tệ như tôi nghĩ. Lý Trọng Mạnh có điên cuồng thế nào đi nữa thì cũng sẽ không ra tay với Thiểm Thiểm. Dù sao mấy năm qua, Lý Trọng Mạnh vẫn luôn đối tốt với thằng bé.