Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Thay Chị Lấy Chồng Mộc Tâm

Thấy bọn họ lên tầng, tôi liền mang đống đồ ăn Ngô Tiến An đem tới phân loại ra, những thứ nào chưa ăn đến thì bỏ vào tủ lạnh.

Đang làm thì nhìn thấy lá trà để bên cạnh, tôi bèn pha hai cốc trà rồi bưng lên tầng cho hai người kia.

“Anh, làm sao bây giờ, chuyện này không giấu được nữa đâu, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết!”

Tôi vừa đi lên liền nghe thấy giọng ồn ào của Ngô Tiến An.

Chuyện gì cơ? Sẽ bị ai biết?

Tôi lập tức dừng bước, ghé sát tới từng chút một.

“Đừng nôn nóng, tôi liên lạc người đi tìm.” Lý Hào Kiệt nói, giọng anh vô cùng nghiêm túc.

Tôi đứng một bên lặng lẽ lắng nghe, ngay sau đó liền nghe thấy Lý Hào Kiệt nói tiếp: “Chú ý đến các sân bay ở thành phố Bắc xem có máy bay tư nhân xuất phát hay hạ cánh không, thấy máy bay của hắn thì lập tức báo cho tôi biết.”

Nghe đến đây, tôi tưởng chuyện bọn họ đang nói không liên quan đến mình, bèn bưng cốc trà bước vào.

Kết quả vừa mở cửa thì nghe Lý Hào Kiệt nói tiếp: “Cho dù thế nào cũng nhất định phải bảo đảm sự an toàn của đứa bé.”

Choang!

Vừa nghe thế, hai cốc trà trên tay tôi lập tức rơi xuống đất!

Tôi mở to mắt nhìn Lý Hào Kiệt: “Đứa bé nào? Có phải Lý Trọng Mạnh bắt Thiểm Thiểm đi hay không?!”

Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác. Mấy từ “thành phố Bắc, máy bay tư nhân, đứa bé” mà Lý Hào Kiệt nói, thêm cả câu “không giấu được nữa, sớm muộn gì cô ấy cũng biết” của Ngô Tiến An, liên kết tất cả khiến tôi chỉ có thể nghĩ đến một chuyện. Đó là Lý Trọng Mạnh đã bắt Thiểm Thiểm đi, dùng máy bay tư nhân rời khỏi thành phố Bắc!

Lý Hào Kiệt không ngờ tôi lại nghe thấy, lập tức đứng lên nói: “Không phải Thiểm Thiểm, em nhầm rồi, là chuyện khác.”

“Anh lừa em!” Tôi không tin, chìa tay ra với Lý Hào Kiệt: “Đưa điện thoại cho em, em sẽ gọi cho Thiểm Thiểm, gọi được thì em tin anh!”

Lý Hào Kiệt nghe tôi nói vậy thì nghiêm túc lên tiếng: “Không được, ở đây không thể liên lạc với bên ngoài, nếu không sẽ bại lộ.”

“Anh nói dối, vừa rồi anh còn gọi điện thoại, vì sao anh gọi được mà em lại không?!”

Tôi không ngốc, đương nhiên tôi biết Lý Hào Kiệt muốn giấu tôi.

Người đàn ông sầm mặt nói: “Anh nói không được là không được!”

Thái độ của anh vô cùng kiên quyết. Nhưng tôi đã biết Thiểm Thiểm xảy ra chuyện, tôi không thể bình tĩnh được. Nếu anh không cho tôi tìm thì tôi sẽ tự đi tìm!

Tôi quay người xông thẳng xuống tầng dưới, chạy về phía cửa!

Do chạy quá nhanh, lại đang đi dép lê, lúc chạy đến chỗ ngoặt ở cầu thang, tôi gần như lăn xuống!

Đau! Toàn thân đều đau!

Nhưng tôi lo lắng cho Thiểm Thiểm, tôi nhất định phải liên lạc với bên ngoài. Bỏ qua đau đớn trên cơ thể, tôi đứng lên, xông tới mở cửa ra, muốn chạy thẳng ra ngoài!

Đến khi ra đến cửa, một trận gió lạnh ùa tới khiến tôi run cả người. Nhưng đã không còn thời gian suy nghĩ nữa, tôi xông thẳng ra ngoài!

Bên ngoài tuy có một con đường nhưng xung quanh toàn là rừng núi. Tôi lại chạy thẳng ra. Lý Hào Kiệt nhanh chóng đuổi theo sau.

Tuy mùa đông cây cối đều trơ trọi, nhưng khóm cây bên cạnh vẫn bị tuyết che phủ. Có điều trên mặt đất đã được dọn dẹp, không có tuyết đọng.

Tôi biết mình không chạy nhanh bằng bọn họ, bèn tìm đại một khóm cây nấp vào.

“Em ơi! Ra đây đi!”

Tôi nghe thấy Lý Hào Kiệt ở bên ngoài gọi to.

“Chị dâu! Chị mau ra đây đi! Đừng làm loạn nữa!” Còn có giọng của Ngô Tiến An.

Tôi co người lại, không dám động đậy chút nào.

Kỳ thực giờ phút này tôi có hơi do dự, dù sao tôi cũng đang mặc quần áo ở nhà, đi dép bông, trời lạnh như vậy, ở lâu bên ngoài nhất định sẽ bị bệnh.

Nhưng nếu Lý Hào Kiệt đã giấu tôi chuyện Thiểm Thiểm, thì tôi thà đánh cược một lần!

Tôi trốn ở đó không dám nhúc nhích, dường như Lý Hào Kiệt cũng không đi về phía tôi. Tôi chờ hồi lâu, nghe thấy giọng hai người đàn ông xa dần thì mới đứng dậy chạy thẳng theo hướng ngược lại.

Vốn dĩ tôi cho rằng chạy một lát là có thể nhìn thấy đường. Nhưng tôi sai rồi. Tôi càng chạy càng lạnh, tuyết càng lúc càng dày. Đừng nói là đường, trước mắt tôi trừ tuyết ra thì chẳng còn gì cả.

Chân tôi ngập trong tuyết.

Nhìn khắp xung quanh, cảnh vật đều giống nhau!

Nhất thời tôi cảm thấy hoang mang, chân càng ngày càng lạnh, tôi lại thấy mình nên quay về.

Cũng may vẫn còn dấu chân, tôi lết về từng bước một theo dấu chân.

Tôi bước thấp bước cao đi trong tuyết. Đột nhiên, mắt cá chân bị vật gì đó đâm trúng!

Đau quá.

Tôi giơ chân trái lên thì thấy phần mắt cá chân bị một cành cây khô chọc vào. Máu không ngừng túa ra ngoài, nhanh chóng nhuộm đỏ cả mảng tuyết trắng. Máu nóng hòa vào tuyết, xung quanh lập tức biến thành máu loãng.

Tôi cố nén cơn đau bước tiếp về phía trước từng chút một. Chân càng lúc càng đau, về sau thậm chí chỉ nhấc lên thôi cũng là một sự khó khăn.

Cũng không biết đã đi bao lâu, bỗng tôi nghe thấy tiếng gọi…

“Tiểu Điệp!” Là giọng của Lý Hào Kiệt.

Tôi ngẩng đầu muốn nhìn anh, nhưng có lẽ do ánh sáng phản xạ trên tuyết làm chói mắt, lúc ngẩng lên thì ngoài cảm giác nước mắt chảy ra, tôi không nhìn thấy gì cả.

“Lý…” Tôi hơi há miệng, còn chưa nói hết tên của anh thì người đàn ông đã xông đến ôm lấy tôi, thấy vết thương trên chân tôi thì đau lòng nói: “Anh xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.”

Anh nói xin lỗi liên tục ba lần liền.

Tôi mở to mắt muốn nhìn anh, thế nhưng cho dù cố gắng thế nào thì mắt vẫn đau buốt, vẫn rơi nước mắt, căn bản không nhìn được gì cả.

Thật kỳ lạ.

Tôi nhắm mắt lại, nói với anh: “Hình như mắt em có vấn đề rồi, hơi đau.”

“Cái gì?” Lý Hào Kiệt sửng sốt.

“Mắt em đau, hình như có gì đó bay vào mắt.” Tôi nói tiếp.

Tôi cũng không biết có phải là do gió trên núi quá to nên thổi bay thứ gì đó vào mắt hay không, chỉ cảm thấy rất khó chịu.

Lý Hào Kiệt lập tức nói: “Em cứ nhắm mắt lại trước đã, sắp về nhà rồi, em bị thương nặng như vậy, anh sẽ đưa em xuống núi.”

“Xuống núi sao?”

“Ừ.” Lý Hào Kiệt khẳng định.

Tôi nhắm mắt lại, có thể cảm giác anh đang đưa tôi về nhà, vừa vào nhà tôi liền nghe thấy Ngô Tiến An kêu la: “Ui chao, trên chân toàn là máu thế này!”

Lý Hào Kiệt thả tôi ngồi lên ghế sô pha rồi nói với Ngô Tiến An: “Cậu trông chừng cô ấy, để tôi đi lấy băng gạc.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!