Lúc này, tôi hoàn toàn chẳng rảnh mà để ý đến Lương Vũ Hạnh.
Tôi có thể cảm nhận được một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo ở phía sau.
Đứng nguyên tại chỗ chẳng hề cử động, sau lưng đã có chút phát lạnh cả người.
Mưu Đạo Sinh lại không hề để ý, nói xong bản thân liền cầm lấy quyển kí họa ở trước mặt mình, rồi đi ra ngoài.
Tôi vẫn đứng đó, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng giày da đang ma sát trên đất.
Ngay sau đó liền nhìn thấy Lý Hào Kiệt lướt qua tôi, đi đến trước mặt Mưu Đạo Sinh, nói một cách vô cùng lễ độ, “Ngài Mưu, cuộc thi lần này là do chúng tôi tổ chức, chúng tôi có trách nhiệm đưa tất cả mọi người trở về nhà an toàn, cho nên cô ấy không thể đi cùng ngài.”
“Tại sao?” Mưu Đạo Sinh ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, “Ý của cậu là, con bé đi cùng tôi, thì không thể bảo đảm sự an toàn sao?”
“Đúng vậy.”
Lý Hào Kiệt không chút kiêng dè.
Mưu Đạo Sinh đứng đó, quan sát Lý Hào Kiệt, cười lớn, “Tôi nói này cậu thanh niên, không phải là cậu nghĩ một ông già hơn năm mươi tuổi như, còn có thể làm gì con bé đấy chứ?”
“Tôi không có ý đó, thế nhưng cuộc thi lần này là do công ty tôi….”
“Đừng công ty gì nữa, ngày hôm qua cậu thấy tôi ôm con bé, mắt cậu đã bốc hỏa rồi.” Mưu Đạo Sinh ngắt lời của Lý Hào Kiệt, híp mắt nói, “Thừa nhận thích, không muốn để con bé đi cùng tôi, khó nói như vậy sao? Đứng trước chuyện tình cảm, cần gì kiêu ngạo gì đó chứ.”
Mưu Đạo Sinh chỉ nói vài câu, tôi nghe đến ngây cả người ra rồi.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, im lặng một lúc, chỉ nói, “Đây là quy định, cô ấy không thể đi cùng ngài.”
Không hề thừa nhận tình cảm của anh ta đối với tôi.
Có lẽ anh ta đối với tôi vốn không có chút tình cảm nào.
“Vậy được thôi.” Mưu Đạo Sinh gật gật đầu, “Cậu cứ nói đến quy tắc như vậy rồi, vậy tôi sẽ không dẫn con bé đi nữa.”
Có lẽ là giận hờn.
Tôi đi đến bên cạnh Mưu Đạo Sinh, “Thầy Mưu, đợi tôi trở về thành phố Vĩnh An, nhất định sẽ liên lạc với thầy.”
“Được.”
Mưu Đạo Sinh gật đầu.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, ánh mắt dường như muốn phát hỏa!
Tôi cũng chẳng thèm quan tâm.
Thản nhiên quay về phòng.
Lúc này có lẽ đã hơn hai giờ rồi, nghĩ đến Mưu Đạo Sinh đã nói ba giờ sẽ đi, để gặp được vận may, đúng 3 giờtôi đã đứng ở chỗ bãi đỗ xe trước cổng khu nghỉ dưỡng.
Quả nhiên nhìn thấy hai người Thịnh Vũ, Mưu Đạo Sinh đang ở bên đó.
Bên cạnh có một người phục vụ nam đang giúp họ chuyển hành lý.
Tôi vội vàng chạy qua đó, “Thầy Mưu, cảm ơn thầy vì hôm qua đã chỉ bảo tôi.”
“Không có gì, chỉ là tôi nhất thời cao hứng.” Mưu Đạo Sinh nhìn tôi, “Sao cô không cầm đồ đến đây?”
“Đồ?”
“Hành lý đó! Tôi tưởng rằng cô đến là định đi cùng tôi.”
Hóa ra ông ta nghĩ như vậy?
Tôi vội nói, “Tôi vẫn là nên ngày mai đi cùng đồng nghiệp thì hơn, dù sao mọi người cũng là cùng nhau đến mà.”
“Được thôi.” Mưu Đạo Sinh cũng không miễn cưỡng, chỉ nói, “Tôi thấy vị tổng giám đốc Hào Thiên này rất kỳ quái, bản thân nghĩ gì cũng không rõ, cô nằm trong tay cậu ta e là cũng không được lâu đâu, sau này nếu như có khó khăn, cứ đến tìm tôi.”
Ông ta nói xong, Thịnh Vũ ở bên cạnh lại có hứng thú, “Lão Mưu, mấy năm nay ông chỉ ru rú trong nhà, tôi đã rất ít thấy ông quan tâm ai như vậy.”
“Haiz, già rồi, gần đất xa trời, không nỡ để cho tay nghề cả đời mình thất truyền mà thôi.”
Mưu Đạo Sinh thuận miệng nói.
Tôi thực sự nghe nhưng có chút không hiểu lắm.
Ý này của Mưu Đạo Sinh lẽ nào là…
Muốn nhận tôi làm học trò?
Chắc không phải là ý này đâu….
Cho dù có ý nghĩ to gan lớn mật hơn nữa, tôi cũng không dám nghĩ như vậy.
Thế nhưng ý vừa rồi của ông ta, hình như chính là ý đó.
Lúc tôi đang phân vân không biết có nên mở lời hỏi hay không, liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, ngay sau đó liền nghe thấy phía sau có người đang hét lên, “Ngài Mưu.”
Là Dương Trung.
Tôi quay đầu, nhìn thấy ở chỗ cách đây không xa, Dương Trung đang chạy chậm về phía này.
Chỗ không xa phía sau anh ta, có một người cũng đang đi về phía chúng tôi.
Lý Hào Kiệt.
Cách xa như vậy, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt không vui của anh ta.
Thậm chí còn mang theo chút tức giận.
Mưu Đạo Sinh ở bên cạnh liền cười lớn, “Ha ha, đã đuổi đến đây rồi.”
Dương Trung đi đến, nhìn tôi, nói có chút bối rối, “Cô Tống, sao cô lại ở đây.”
“Tôi đến tiễn thầy Mưu.”
Tôi nói với Dương Trung một cách vô cùng khách sáo.
Chỉ là nói xã giao một chút, Lý Hào Kiệt đã đi đến bên cạnh tôi, con ngươi đen láy lạnh lẽo quét qua tôi, hỏi vấn đề giống như Dương Trung đã hỏi, “Sao em lại ở đây.”
Tôi cũng dùng một đáp án giống vậy để trả lời lại.
“Tiễn ban giám khảo là việc của ban tổ chức, từ khi nào mà lại đến lượt em?” Lý Hào Kiệt dường như rất không hài lòng với hành động của tôi.
Tôi còn chưa oán giận anh ta, thì Mưu Đạo Sinh ở bên cạnh đã cười lắc đầu, “Ôi chao, hoàn toàn không ngờ được rằng một ông già như tôi lại vẫn có thể khiến người ta ghen.”
Nói xong, xung quanh lập tức rơi vào bầu không khí ngượng ngùng.
Người biết chuyện đều hiểu ý ông ta nói là gì.
Tôi cũng biết với tính cách chiếm hữu của Lý Hào Kiệt, lúc này có lẽ anh ta đang ghen rồi.
Thịnh Vũ cười bối rối, “Được rồi, đi thôi, nếu không không kịp giờ lên máy bay mất.”
“Được.”
Mưu Đạo Sinh gỡ cái kính râm đang cài trên cổ áo ra rồi đeo lên.
Quay đầu nhìn về phía Lý Hào Kiệt, nói với anh ta, “Thanh niên à, hoa nở phải bẻ liền tay, chớ để hoa hết bẻ gì cành không.”
“Ngài Mưu, ngài nên đi rồi.”
Lý Hào Kiệt đứng ở đó, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều như một.
Dường như hoàn toàn không hề bị câu nói này đả động.
Mưu Đại Sinh nhìn anh ta, khẽ lắc đầu bất lực, “Được rồi, lão già tôi đây đã từng chịu thiệt thòi lúc còn trẻ, mới có ý tốt khuyên nhủ cậu một câu, cậu đã không thích nghe, vậy thì coi như tôi nhiều chuyện.”
Nói xong, liền ngồi vào trong xe, đóng cửa xe lại.
Đợi Thịnh Vũ cũng lên xe, xe khởi động, rồi liền phóng đi.
Thấy xe đã rời đi, tôi quay người cũng chuẩn bị trở về phòng, vừa mới bước được vài bước, Lý Hào Kiệt liền đến bên cạnh tôi, nói, “Nếu như anh không đến, có phải em muốn đi với ông ta không.”
“Tổng giám đốc Lý nghĩ nhiều rồi.” Tôi nhún vai, “Tôi chỉ đến để tiễn thầy Mưu thôi, dù sao tôi vẫn là nhân viên của Hào Thiên, cuộc thi lần này mặc dù chỉ được giải ba, thế nhưng cũng may còn có giải thưởng là 300 triệu, còn chưa nhận được, tôi sẽ không dám không nghe lời của ngài đâu.”
“300 triệu? Em thích 300 triệu đó?”
Trên đầu truyền đến giọng nói của Lý Hào Kiệt, mặc dù có chút lạnh lẽo, thế nhưng không khó để nghe ra được ở trong đó còn mang theo sự tức giận.
Tôi cười bất lực, “Thiếu mà, rất thiếu thốn, tôi không giống tổng giám đốc Lý ngài, chỉ vài phút là kiếm được vài tỷ, cũng không giống Tống Duyên Minh, sẽ không mất mặt đến mức cái gì cũng không làm, chỉ biết hỏi đàn ông xin tiền.”
Lý Hào Kiệt có chút trầm lặng.
Hồi lâu sau mới nói, “Nếu như em thiếu tiền có thể nói với anh, đây không phải là em hỏi rồi xin tiền anh, là anh cam tâm tình nguyện cho em.”
“Tổng giám đốc Lý, không cần đâu, tôi có tay có chân, tự mình có thể kiếm tiền.” Tôi nghĩ một chút, lại nói, “Chỉ là tôi hy vọng tổng giám đốc Lý nên hiểu, tiền tôi kiếm được là số tiền sạch sẽ mà tôi dựa vào đôi bàn tay mình để kiếm ra, cũng mong ngài đừng suy đoán lung tung, hãy để cho tôi một con đường sống.”