Tôi cũng không giận, nhìn Phan Ngọc mà bảo: “Vậy có để cho anh ấy thăm Tống Duyên Minh không? Không cho thăm thì chúng tôi đi trước.”
“Mày…” Phan Ngọc nhìn tôi chằm chằm, tức giận đến mức hai mắt sắp phun ra lửa, nhưng nói cho cùng tất nhiên Tống Duyên Minh vẫn quan trọng hơn!
Bà ta chỉ suy xét trong chốc lát đã nói ngay: “Thăm! Nhưng chỉ có thể để cậu Lý đi, mày không được đi!”
Thực ra, từ cách xưng hô của Phan Ngọc với Lý Hào Kiệt, tôi cảm thấy họ đã sớm nhìn ra hiện thực rồi.
Nếu không, chẳng thể nào gọi Lý Hào Kiệt là cậu Lý một cách xa cách như vậy được.
“Tôi cũng muốn đi.” Câu này, tôi nói với Lý Hào Kiệt.
Khi nói câu này, tôi ôm chặt lấy cánh tay người đàn ông kia, bĩu môi, có vẻ nũng nịu.
“Ừm, dẫn em đi.” Lý Hào Kiệt nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập vẻ cưng chiều.
Phan Ngọc nhìn hết cảnh tượng này trong mắt, hai mắt như sắp bốc hỏa.
Nhưng chuyện ấy thì có liên quan gì tới tôi?
Tôi chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc Tống Duyên Minh đang giở trò gì.
Như thế, tôi và Lý Hào Kiệt cuối cùng cũng bước vào phòng bệnh của Tống Duyên Minh.
Trong phòng bệnh, đầu Tống Duyên Minh quấn băng trắng, yên lặng ngồi trên giường.
Khi chúng tôi bước vào, mặt của chị ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ, tóc tai rối rung, mặc quần áo bệnh nhân trắng toát.
Nói thế nào nhỉ?
Sạch sẽ và tốt đẹp.
Hình tượng giống hệt như những gì tôi thấy khi với quay về nhà từ cô nhi viện.
Lúc đó tôi khẽ khựng lại, bắt đầu nghi ngờ, lẽ nào chị ta mất trí nhớ thật?
“Duyên Minh, cậu Lý đến rồi.”
Phan Ngọc đứng bên cạnh chúng tôi mà gọi chị ta.
Đồng thời bà ta cũng hất mạnh tôi ra khỏi vị trí bên cạnh Lý Hào Kiệt, khiến tôi không thể khoác tay anh được nữa.
Khi tôi muốn khoác lại thì Tống Duyên Minh đã quay đầu, nhìn thấy Lý Hào Kiệt, đôi lông mày mảnh hơi nhíu lại, đôi mắt hạnh có vẻ mờ mịt mà nói: “Xin lỗi, anh Lý, đều là lỗi của tôi.”
“…”
Lý Hào Kiệt không nói gì.
Tống Duyên Minh tiếp tục nói: “Đều tại tôi xảy ra tai nạn, mới làm lỡ hôn lễ của chúng ta, hi vọng anh đừng trách tôi.”
Chị ta vừa lên tiếng, tôi đã chắc chắn rằng chị ta giả bộ mất trí nhớ.
Đầu tiên là chị ta nhớ được Lý Hào Kiệt, chắc chắn không phải hoàn toàn mất trí nhớ.
Cho dù mất trí nhớ một cách chọn lọc thì trí nhớ của chị ta cũng không đúng.
Ban đầu chị ta lừa tôi kết hôn thay mình, bây giờ làm sao biến thành chị ta gặp tai nạn nên làm lỡ hôn lễ được?
Lý Hào Kiệt đứng nguyên tại chỗ lạnh nhạt nhìn chị ta: “Cô mất trí nhớ rồi, đó đã là chuyện của nhiều năm trước trong quá khứ rồi.”
“Sao cơ?”
Lời của anh khiến Tống Duyên Minh khựng lại.
Chị ta đờ đẫn nhìn Lý Hào Kiệt, hai mắt trợn to, dường như không hiểu nổi anh đang nói gì.
Phan Ngọc thấy vậy, vội vàng kéo Lý Hào Kiệt: “Cậu Lý, chúng tôi vẫn chưa nói cho Duyên Minh biết, sợ kích thích con bé, cậu có thể phối hợp một chút…”
“Phối hợp cái gì?”
Có lẽ thực sự vì chuyện mấy năm nay đã bào mòn hết nhẫn nại của Lý Hào Kiệt.
Anh nghe thấy Phan Ngọc nói phải phối hợp, mặt mũi tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Chuyện này dường như cũng nằm ngoài dự đoán của Phan Ngọc, bà ta không ngờ Lý Hào Kiệt sẽ như vậy, lúng ba lúng búng nói: “Thì là, thì là, theo cách nói của con bé mà nói tiếp…”
Hờ hờ, hóa ra là như vậy.
Dường như tôi đã hiểu được gì đó.
Tôi nhìn Phan Ngọc: “Dì Phan à, có phải mấy người cảm thấy, giả bộ mất trí nhớ, là có thể xóa sạch những chuyện giấu diếm mà các người đã làm trước kia, khiến mọi thứ quay về đêm mà họ kết hôn?”
“Mày nói nhăng nói cuội cái gì đấy! Mày im mồm ngay!”
Tôi vừa nói một câu, Phan Ngọc đã giơ tay định đánh tôi!
Tôi giơ tay bắt lấy tay bà ta, cười lạnh: “Bị tôi nói đúng nên thẹn quá hóa giận à?”
“Mẹ, mẹ làm gì vậy, đừng đánh Duyên Khanh mà.” Gương mặt Tống Duyên Minh vẫn như trước kia.
Lương thiện.
Vô cùng vô hại.
Nhưng tôi đã trải qua nhiều chuyện như thế, sao có thể bị chị ta lừa lần nữa?
“Con coi nó như em gái, nhưng nó căn bản không coi con như chị gái!” Bàn tay của Phan Ngọc bị tôi túm chặt, bà ta muốn rút ra nhưng không rút được.
Tống Duyên Minh không tiếp tục nói chuyện này mà nhìn về phía Lý Hào Kiệt, đôi mắt trong veo vô cùng: “Anh Lý, anh vừa nói đây là chuyện đã qua vài năm, là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ, cô nhìn thời gian trên điện thoại là biết ngay.”
Thái độ của Lý Hào Kiệt đối với Tống Duyên Minh rất lạnh lùng.
Tống Duyên Minh ngó trái ngó phải, không tìm thấy điện thoại của mình, Phan Ngọc không nhìn nổi nữa, đành phải đưa chiếc điện thoại màu đỏ cho Tống Duyên Minh.
Chị ta nhìn chiếc điện thoại với vẻ hơi mơ hồ rồi nói với Phan Ngọc: “Đây là điện thoại của con?”
Phan Ngọc gật đầu.
Tống Duyên Minh dường như không tin.
Nhưng chị ta thử nhập mật mã, nhìn điện thoại mở ra được, sau đó xem một số thứ bên trong, dường như tin rằng đây là điện thoại của chị ta.
Hai hàng lông mày cứ luôn nhíu lại.
Chị ta nhìn thời gian, rồi lại nhìn Lý Hào Kiệt, hỏi lại rất chân thành: “Chuyện này… vậy chúng ta đã kết hôn ba năm rồi à? Những năm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh có thể nói cho tôi biết không?”
Cách tư duy này.
Tôi không có gì để nói.
“Không, chúng ta không kết hôn.” Lý Hào Kiệt trả lời chân thực.
Anh nói như vậy, bàn tay Tống Duyên Minh run lên, điện thoại rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng giòn tan, chị ta nhìn Lý Hào Kiệt, trong ánh mắt hiện rõ vẻ không thể tin được.
Chị ta chần chừ một lúc mới hỏi lại: “Không, không kết hôn? Tại sao?”
Lúc này, ánh mắt của tôi, Tống Duyên Minh và Phan Ngọc đều hướng về phía Lý Hào Kiệt.
Dường như đang đợi xem anh trả lời thế nào.
Người đàn ông kia ngập ngừng trong giây láy, đột nhiên kéo tôi tới, ôm vào lòng: “Bởi vì trí nhớ của cô sai lệch, lúc đó người phải gả cho tôi không phải cô, mà là Tống Duyên Khanh.”
“Cậu Lý, cậu nói lung tung gì thế!”
Phan Ngọc kinh ngạc đến đơ người!
Bước tới kéo tôi, định kéo tôi ra khỏi vòng tay Lý Hào Kiệt.
Nhưng sức lực của Lý Hào Kiệt quá lớn, bà ta căn bản không kéo được.
Lý Hào Kiệt hơi quay đầu lại liếc nhìn Phan Ngọc: “Nếu như cô ta đã mất trí nhớ, vậy thì tẩy sạch kí ức đi, tốt cho tất cả mọi người.”
“Nhưng mà…”
Phan Ngọc vô cùng bất ngờ, dường như không thể nào nghĩ rằng Lý Hào Kiệt sẽ làm như vậy!
Nhưng tôi lại cảm thấy cách làm của Lý Hào Kiệt rất hay.
Nếu như Tống Duyên Minh mất trí nhớ thật.
Vậy thì cứ biến chuyện này thành sự thật mà nói với chị ta, cũng không tệ.
“Thật… thật vậy sao?” Tống Duyên Minh nhìn Phan Ngọc, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
Tất nhiên, cũng có cả nước mắt.
Cứ như thể chị ta không thể tiếp nhận nổi sự thật này.
“Chuyện này…” Phan Ngọc do dự trong chốc lát, nhưng vẫn nói: “Đúng vậy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!