Nhớ lại chuyện lúc nhỏ Lý Hào Kiệt vì không có tiền, không thể cấp cứu, bất lực, tôi chỉ đành cùng 120 đi đến bệnh viện.
Đợi đến bệnh viện, tôi giúp Tống Duyên Minh ứng tạm tiền thuốc, đang muốn rời đi.
Đến cửa, lại bị công an cản đường, người đang đứng phía sau anh ta, chính là đôi vợ chồng ở tầng 3.
Bà chủ nhà chỉ vào tôi, nói chắc như đinh đóng cột, “Chính là cô ta, chính là cô ta đã đẩy cô gái kia xuống.”
Cảnh sát gật đầu, nói với tôi bằng ngữ khí rất máy móc, “Chào cô, mời cô đi với chúng tôi một chuyến.”
Mặc dù tôi không tình nguyện, nhưng tôi cũng biết, cho dù hôm nay tôi không đến đồn cảnh sát, thì ngày mai cũng sẽ phải đi.
Đôi vợ chồng ở tầng 3 đi cùng với tôi, trên đường đi, bà chủ nhà đó nói với cảnh sát, “Tôi nghe thấy bọn họ cãi nhau, cãi nhau rất hăng, sau đó liền nghe thấy có người kêu cứu mạng, tiếp sau đó thì cô gái này liền ngã lăn xuống.”
Khương Thanh ở tầng 4, lúc tôi sống ở đó chị ấy đã từng nói với tôi, bà chủ nhà ở tầng 3 này là con mụ rất xoi mói, ngày bình thường rất thích gây sự với chị ấy.
Cho nên lúc này khi tôi nghe thấy bà ta nói vậy, liền giải thích với cảnh sát, “Tôi không hề tranh cãi với cô ta!”
Bà chủ nhà thấy tôi đi ra, liếc tôi một cái, “Cô nói không cãi nhau là xong sao? Vậy cô có phải vẫn còn muốn nói, người không phải là do cô đẩy.”
“Thật sự không phải do tôi đẩy.”
Bà chủ nhà cười chế giễu một tiếng, “Thủ phạm giết người, đều nói mình không phải là thủ phạm giết người.”
“Vốn dĩ chính là không phải tôi đẩy.” Tôi nhấn mạnh lần nữa.
Mặc dù tôi biết, tất cả chứng cứ đều bất lợi đối với tôi, sẽ không có ai tin tưởng tôi.
Đến đồn cảnh sát, tôi viết xong tường trình, cảnh sát cũng đã liên lạc với nhà họ Tống, vốn dĩ, tôi tưởng rằng với hành động hiện tại của Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc, nhất định muốn giam giữ tôi.
Thế nhưng không ngờ rằng, bọn họ lại nói cảnh sát hãy thả tôi ra.
Tôi ra khỏi đồn cảnh sát, đã đói đến mức sắp ngất đi, tìm một quán mì để ăn, vừa mới ăn được hai miếng, liền nhận được điện thoại của Lý Hào Kiệt.
Tôi biết, Lý Hào Kiệt nhất định muốn nói chuyện của Tống Duyên Minh, hơn nữa tôi chắc chắn, ở trong lòng anh ta, đã khẳng định chuyện này là do tôi làm.
Điện thoại vang lên rất lâu, tôi mới bắt máy.
Không để anh ta nói, tôi nói luôn, “Thưa ngài Lý, Tống Duyên Minh là do tự mình lăn xuống, không phải do tôi đẩy ngã.”
Tôi nói xong, đầu bên kia điện thoại lại rơi vào im lặng, hồi lâu, mới nghe thấy tiếng cười lạnh của Lý Hào Kiệt, “Cô cảm thấy tôi sẽ tin cô sao?”
Sẽ không.
Trong lòng tôi đã có đáp án.
Không để tôi giãi thích rõ, Lý Hào Kiệt mở lời, “Tôi chỉ muốn nói với cô, Tống Duyên Khanh, nếu như Tiểu Minh có bất cứ bất trắc nào, không chỉ cô, mà tôi sẽ phá nát cái cô nhi viện mà cô đã từng ở.”
Nói xong, liền ngắt máy luôn.
Tôi thấy lạnh cả người.
Lý Hào Kiệt thật sự không hổ là thương nhân lợi hại, rất biết cách nắm điểm yếu của địch thủ.
Bây giờ tôi đã đối nghịch lại nhà họ Tống, chỉ còn một mình, đương nhiên không sợ anh nhắm vào tôi, thế nhưng anh lại có thể nghĩ đến việc nhắm vào cô nhi viện!
Khi gọi lại một lần nữa, điện thoại đã không thể nào kết nối được.
Anh đã đưa tôi vào danh sách đen rồi.
Trong lòng tôi liền thấy hoảng sợ, không thể nuốt nổi mì nữa, chạy thẳng đến bệnh viện!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!