"Nè... Phim chiếu xong rồi, anh có thể buông tay rồi!" Loan Mộng đẩy Thượng Quan Thành lần nữa, cánh tay sớm đã tê rần, hơn nữa khi nãy Trần Tĩnh vô tình nhìn thoáng qua, Loan Mộng cảm thấy rất không ổn, chỉ muốn mau tách khỏi Thượng Quan Thành.
"Xong rồi hả! Sao lại nhanh như vậy!" Thượng Quan Thành đứng dậy, còn liên tục trách phim quá ngắn, có điều vẫn một mực nắm lấy cánh tay Loan Mộng không chịu buông. Lời Loan Mộng nói anh làm như hoàn toàn không nghe thấy, cứ chìm đắm trong thế giới của một mình mình.
"Duy Nhiên, Trần Tĩnh, chúng ta về thôi! Phim hết rồi, cũng nên về..." Loan Mộng vừa nói vừa đẩy Thượng Quan Thành ra, có điều Thượng Quan Thành lại nắm quá chặt, cô giãy giụa không được, "Thượng Quan Thành, anh buông tay!"
Loan Mộng yêu cầu lần nữa nhưng Thượng Quan Thành vẫn hững hờ.
Mãi đến bãi đỗ xe, một mình Thẩm Duy Nhiên lái xe, Giang Thần Hi nhìn bóng hình đi xa đến ngây ngốc. Trên thế giới này khoảng cách xa xôi nhất không phải sinh ly tử biệt, không phải trời nam đất bắc, cũng không phải anh đứng trước mặt em, em lại không biết anh yêu em, mà là anh đứng trước mặt em, em biết anh yêu em nhưng vẫn làm như không thấy.
"Thượng Quan Thành, tôi lái xe..." Giang Thần Hi lựa chọn rời đi, dường như sớm đã quen với những điều này.
Mà trong mắt Trần Tĩnh, Giang Thần Hi là một chàng trai không thể với tới, cô cũng không nghĩ một người cao cao tại thượng lại có mặt bi thương cô độc như vậy. Hình như trước mặt mọi người, Giang Thần Hi đều giữ vẻ lạnh lùng như một vương tử bước ra từ bộ đồng thoại, chính thế mới càng có sức hấp dẫn đặc biệt, thậm chí từng có rất nhiều nữ sinh tự trách bản thân không phải công chúa.
Còn cô cũng chỉ là một nữ sinh bình thường. Cô vốn tưởng Thẩm Duy Nhiên từ chối Giang Thần Hi vì chính cô ấy cảm thấy mình không xứng anh, nhưng hôm nay, cô hình như đã bị hiện thực tát một cái, Giang Thần Hi là người thừa kế tương lai của tập đoàn Giang thị, mà bối cảnh của Thẩm Duy Nhiên cô chỉ nghĩ là giàu có, không ngờ chiếc Bugatti kia là của cô ấy, xét từ gia thế, cả hai môn đăng hộ đối, nhìn từ góc độ bình thường, cả hai càng là trai tài gái sắc. Cô có tư cách gì mà ghen tị chứ?
Đã bao nhiêu năm, bản thân cũng nên buông bỏ rồi! Một người như Giang Thần Hi sao có thể nhớ tới cô!
"Mộng Mộng, A Tĩnh..." Thẩm Duy Nhiên gọi hai người lên xe.
Trần Tĩnh hoàn hồn, liếc nhìn Loan Lộng, trêu đùa: "Mộng Mộng, nhanh lên nào!"
Chiếc Bugatti Veyron kia chỉ sợ có kiếm tiền cả đời cũng không mua nổi! Siêu xe như vậy người bình thường sẽ có thể sở hữu! Kể cả Thượng Quan Thành cũng kinh ngạc với chiếc xe này, huống chi là một thiên kim công ty bất động sản bình thường như cô! Có lẽ trước nay chỉ có một mình cô quyến luyến không quên mà thôi! Cô không phải người quan trọng bối cảnh gia đình, nhưng cô biết hào môn như Giang Thần Hi, khi lựa chọn nữ chủ nhân tương lai chắc chắn sẽ chú ý tới bối cảnh, cô tưởng Thẩm Duy Nhiên không chấp nhận Giang Thần Hi, mà bản thân dựa điều kiện gia đình, một ngày nào đó có lẽ còn có cơ hội, nhưng xem ra tất cả chỉ là ảo tưởng! Vậy cứ để ảo tưởng này giữ mãi trong lòng đi!
"A Tĩnh... Cậu nghĩ gì đấy... Tớ gọi cậu mấy lần cậu đều không trả lời..." Vốn dĩ một mình Thẩm Duy Nhiên ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, qua hồi lâu cô mới phát hiện Trần Tĩnh cũng đang ngẩn người, không biết đang nghĩ gì, gọi cô ấy, cô ấy lại như không nghe thấy, hơn nữa trên mặt còn xuất hiện một tia bi thương mà cô chưa từng thấy.
"A... Không có gì, sao Mộng Mộng lâu thế!"
"Chắc là bị Thượng Quan thành quấn lấy rồi..." Thẩm Duy Nhiên cầm hai hộp bắp rang ở ghế phụ, đưa cho Trần Tĩnh một hộp.
"Hả... Trên xe cậu còn thứ này à!" Trần Tĩnh tò mò.
"Gì vậy! Thứ này Thượng Quan Thành mới mua, chẳng qua lúc ở rạp chiếu phim không ăn mà thôi..." Thẩm Duy Nhiên hoàn toàn không cảm thấy mình làm sai gì cả, "A Tĩnh... Tớ chỉ ăn bắp rang thôi, sao nhìn tớ như vậy..."
Dáng vẻ như gặp sắc lang của Thẩm Duy Nhiên chọc Trần Tĩnh bất cười. Hai người không hề biết có người đang ngơ ngác nhìn qua bên này. Hoặc là có lẽ họ biết, chẳng qua lựa chọn làm ngơ mà thôi.
"Không có gì..." Trần Tĩnh cười thoải mái, nhìn bắp rang trong tay, có đôi khi hóa ưu sầu thành sức ăn cũng không tệ.
"Ừ." Giác quan thứ sáu của Thẩm Duy Nhiên nói có vấn đế, Trần Tĩnh hôm nay rất khác thường. Có điều trong lòng mọi người ít nhiều đều có bí mật, cô ấy không nói, cô cũng không thể hỏi.
"Mộng Mộng..." Thượng Quan Thành kéo tay Loan Mộng như con nít, không chịu buông ra, sợ buông ra rồi người trước mặt sẽ chạy mất.
"Anh mau buông ra! Duy Nhiên còn đang chờ tôi!" Loan Mộng hết chỗ để nói, người này sao lại xấu tính như vậy! Cố tình bản thân lại không có cách với anh.
"Hay vậy đi, ngày mai anh mời em đi ăn..."
"Không đi."
"Tại sao chứ?"
"Tại sao anh lại mời tôi đi ăn..."
"Bởi vì hôm nay em mời anh xem phim..."
"Người mời anh xem phim hôm nay là Duy Nhiên, không phải tôi."
"Vậy mời mọi người cùng đi ăn."
"Không được!"
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì bọn họ chưa đồng ý, tôi phải hỏi họ."
"..."
Thượng Quan Thành bất lực, tại sao bản thân chỉ muốn hẹn hò thôi cũng không được chứ! Sao cứ phải có Thẩm Duy Nhiên đi kè kè! Ăn bữa cơm còn phải dẫn theo cô ấy, không được, bắt buộc phải đuổi Thẩm Duy Nhiên đi!
"Mộng Mộng, tại sao chúng ta hẹn hò còn phải dẫn Thẩm Duy Nhiên theo!"
"Tại sao chúng ta phải hẹn hò?"
Một câu của Loan Mộng trực tiếp khiến Thượng Quan Thành á khẩu. Tại sao phải hẹn hò? Bản thân anh đến giờ vẫn chưa phải bạn trai cô, chẳng qua chỉ tốt hơn Giang Thần Hi một chút nhưng đều là người bọn họ không chấp nhận. Nhưng thế thì sao, bọn họ chưa có bạn trai, chẳng lẽ không cho người ta theo đuổi à?
"Bởi vì không lâu nữa anh sẽ là bạn trai của em..." Thượng Quan cười tà mị, chính là nụ cười không thiếu nữ nào khác cự được. Có điều anh không biết nụ cười này có tác dụng với Loan Mộng không.
"Anh..." Loan Mộng không biết phải nói gì nữa, xoay người chạy về hướng Thẩm Duy Nhiên như bỏ trốn.