"Duy Nhiên! Mau xuống giường đi! Chúng ta phải đi học..." Loan Mộng ở phòng khách vừa dọn bữa sáng vừa gọi Thẩm Duy Nhiên đang ngủ say. Mới ngày đầu khai giảng đã mê ngủ như vậy, không biết sau này phải sao đây?
"Ưm... Khai giảng..." Thẩm Duy Nhiên xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ, mơ màng nói chuyện, nằm trên giường duỗi người không giữ hình tượng một lúc mới ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, mang dép lê.
Sáng sớm Thẩm Duy Nhiên như ánh mặt trời tràn ngập sức sống, nhưng khác với mặt trời, thỉnh thoảng Thẩm Duy Nhiên lại tản ra sự bi thương của đêm tối.
Có người nói màu lam u buồn, Loan Mộng cũng vì rèm che màu lam trong phòng Thẩm Duy Nhiên, mấy lần nói muốn đổi màu màn, nhưng Thẩm Duy Nhiên lại không nghĩ như vậy, màu lam không thuần khiến như màu trắng, cũng không lạnh lẽo như màu đen, cô cảm thấy màu lam là sự vĩnh hằng, là điều thần bí, thậm chí cô cũng không rõ vì sao bản thân lại thích màu lam, nhưng chính vì không có lý do, cô thích màu lam, dù đậm hay nhạt cô đều thích.
"Lại là một buổi sáng tốt đẹp!" Thẩm Duy Nhiên đến bên cạnh Loan Mộng, cảm thán.
"Được rồi, đâu ra nhiều cảm xúc như vậy! Mau đi rửa mặt đi, bữa sáng sắp lạnh rồi!" Loan Mộng thúc giục.
"Nô tỳ tuân mệnh, thánh chỉ của Loan chủ tử, Tiểu Duy Tử không dám không nghe." Sáng sớm mới dậy, tâm trạng Thẩm Duy Nhiên rất tốt, cũng trêu đùa Loan Mộng.
"Vậy còn không mau đi!" Loan Mộng cười trả lời.
"Vâng." Thẩm Duy Nhiên nhanh như chớp chạy vào toilet.
"Tớ thấy cậu chính là coi Chân Hoàn Truyện nhiều quá!"
"Nào có!"
...
Dường như mỗi sáng, Loan Mộng và Thẩm Duy Nhiên đều tràn ngập tiếng nói cười như thế.
"Lại khai giảng." Thẩm Duy Nhiên nhìn dòng người tới đại học X, cảm thán.
"Đúng vậy! Mới đây chúng ta đã lên năm tư rồi! Chúng ta đều đã già!" Loang Mộng nhớ lại cảnh lần đầu mình gặp Thẩm Duy Nhiên, nhịn không được mà bật cười, khi đó sao cô lại cảm thấy Thẩm Duy Nhiên kiêu ngạo chứ! Mà hiện tại, rõ ràng là một kẻ điên, làm cô cũng điên theo.
"Mộng Mộng, cậu có nghĩ tới tương lai không?" Trong lòng Thẩm Duy Nhiên vẫn luôn cảm thấy bất an, giống như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
"Không nghĩ! Cứ đi một bước rồi tính một bước!" Loan Mộng quay đầu trả lời vấn đề của của Thẩm Duy Nhiên, "Sao lại hỏi thế?"
"Không có gì, thuận miệng hỏi thôi."
"Mau đi nào, sắp vào tiết rồi!" Loan Mộng thấy trên đường càng ngày càng ít bạn học, thúc giục Thẩm Duy Nhiên.
Hai người vừa tới cửa phòng học, liền thấy Trần Tĩnh vẫy tay với họ.
"Duy Nhiên, bên này!" Trần Tĩnh gọi Thẩm Duy Nhiên đang sửng sốt.
Loan Mộng đương nhiên của chú ý tới, cô hoàn hồn, kéo Thẩm Duy Nhiên đi về phía Trần Tĩnh. Mà Giang Thần ngồi phía sau Trần Tĩnh khi nhìn thấy Thẩm Duy Nhiên cũng ngây người, không ngờ mới ngày đầu tiên đã trùng hợp như vậy.
Trần Tĩnh vẫn chưa nhận ra điều gì, cô nào ngờ người ngồi sau mình lại là Giang Thần Hi! Nhìn Loan Mộng kéo Thẩm Duy Nhiên tới, cô tò mò hỏi: "Duy Nhiên, cậu sao vậy! Lúc này tớ gọi cậu, cậu nghe không sao?"
"Tớ... Đương nhiên nghe, giọng cậu lớn như vậy..." Thẩm Duy Nhiên bình tĩnh lại, cười trả lời Trần Tĩnh, làm như không hề xảy ra chuyện gì, trực tiếp kéo Loan Mộng ngồi xuống bên cạnh Trần Tĩnh.
Không phải Thẩm Duy Nhiên không muốn đổi vị trí, mà là vì cô và Loan Mộng tới hơi trễ, trong phòng đã không còn chỗ ngồi, Thẩm Duy Nhiên chỉ đành căng da đầu ngồi xuống.
"Cái gì, cậu dám nói giọng tớ lớn!" Trần Tĩnh vẫn luôn duy trì hình tượng dịu dàng hào phóng, mà lúc này, Thẩm Duy Nhiên lại nói cô to tiếng, Trần Tĩnh lập tức bày ra dáng vẻ cậu không nói rõ ràng, tớ sẽ không để yên.
Loan Mộng nhìn Trần Tĩnh, giật mình, thì ra đây là tử huyệt của cô ấy! Loan Mộng nhìn Thẩm Duy Nhiên, chế giễu: "Cậu xong rồi!"
Thẩm Duy Nhiên bất lực, hôm nay ở trước mặt Giang Thần Hi hai người này sao lại đối xử với cô như vậy?
"A Tĩnh, tớ sai rồi." Thẩm Duy Nhiên túm lấy Trần Tĩnh, hai mắt nước mắt lưng tròng nhìn cô ấy, giống hệt một con Husky.
"Sai chỗ nào?" Trần Tĩnh tra hỏi.
"Chị Tĩnh nói em sai ở đâu thì em sai ở đó." Bộ dáng Thẩm Duy Nhiên uất ức muốn khóc khiến Trần Tĩnh lập tức có cảm giác phạm tội. Bộ dáng kia, trong mắt người ngoài thoạt nhìn giống hệt con thỏ nhỏ bị ngược đãi.
"Vậy tự cậu nói xem mình sai ở đâu!" Nhưng Trần Tĩnh là ai chứ! học cùng Thẩm Duy Nhiên ba năm, sao có thể bị cô lừa gạt? Con bé này, quyết không thể nương tay.
Thẩm Duy Nhiên đã hận đến ngứa răng, lại nghe Loan Mộng không nhịn được mà cười ra tiếng, trực tiếp liếc mắt nhìn qua, tặng cho cô ấy một con dao nhỏ.
Loan Mộng bị Thẩm Duy Nhiên nhìn như vậy, không dám cười nữa, vội nói tốt giúp cô: "A Tĩnh, cô ấy chỉ đùa một chút thôi..." Xưa nay Loan Mộng đều gọi Trần Tĩnh, hôm nay đột nhiên đổi cách xưng hô, không khỏi nổi da gà.
Trần Tĩnh nghe Loan Mộng cầu xin cho Thẩm Duy Nhiên, trừng mắt, vất vả lắm mới có cơ hội ép Duy Nhiên nói năng nhẹ nhàng một chút, kết quả, Loan Mộng còn muốn cầu xin thay.
Thẩm Duy Nhiên đương nhiên vội hùa theo: "Chị Tĩnh, em mời chị đi xem phim..." Thẩm Duy Nhiên nhớ tới chuyện đã hứa với Thượng Quan Thành, cảm thấy đây là thời cơ tốt, không bằng ba người cùng đi.
"Xem phim? Cậu đang đền tội hả?"
"Ừ, đương nhiên là đền tội." Biết rõ Trần Tĩnh sẽ không giận, chỉ cố ý nói đùa, nhưng Thẩm Duy Nhiên vẫn không nhịn được mà hùa theo.
Loan Mộng biết Giang Thần Hi ngồi sau Trần Tĩnh, cuộc đối thoại vừa rồi anh chắc là cũng nghe thấy, thoáng quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy anh nghẹn đến đỏ mặt, có lẽ khi nãy phải nhịn cười, nhịn đến khó chịu. Cô lại nghiêng đầu nhìn Thẩm Duy Nhiên bên cạnh, Thẩm Duy Nhiên chính là như vậy, rất ít khi để lộ tâm sự ra ngoài mặt.