Không hổ là anh em nhiều năm, bên này Thượng Quan Thành mới oán than, bên kia, Giang Thần Hi đã gọi một cú điện thoại tìm được tài xế của Thượng Quan Thành. Nhóm Thẩm Duy Nhiên còn chưa ra khỏi cửa hàng, Thượng Quan Thành đã chờ được cứu tinh.
Có xe đi theo, thật tốt quá! Sau khi nhìn thấy bộ dáng của cậu chủ nhà mình, tài xế của Thượng Quan Thành hận bản thân chẳng nhìn thấy gì cả, chưa bao giờ cậu ta thấy anh chật vật như vậy, cảnh này thế mà để mình nhìn thấy, không biết sau này có bị giết người diệt khẩu hay không.
"Còn ngây ra đó làm gì, mau lên!" Thấy tài xế muốn cười lại không dám cười, Thượng Quan Thành thật sự muốn đánh nhau.
Trên thực tế, Thượng Quan Thành quả thật đã làm như vậy, tài xế mới xếp đồ đạc cẩn thận lên xe, vừa không chú ý, đã bị Thượng Quan Thành cốc vào đầu một cái.
"Thượng Quan Thành..." Thẩm Duy Nhiên vừa ra khỏi cửa hàng, tìm kiếm Thượng Quan Thành, nhưng vừa thấy cảnh anh đánh tài xế của mình, ấn tượng đang dâng cao lập tức giảm xuống con số âm.
Thượng Quan Thành đáng thương, bao nhiêu công sức mới đó đều đã uổng phí.
"Sao em lại chạy ra đây, hai cô ấy đâu? Tôi khi nãy..." Thượng Quan Thành không ngờ Thẩm Duy Nhiên lại đột nhiên chạy ra, biết bản thân đã làm hỏng hình tượng, cảm thấy nên giải thích một chút.
Có điều, Thẩm Duy Nhiên không cho anh cơ hội.
"Tự em chọn quần áo cho Mộng Mộng, nhưng cô ấy không muốn mua, cho nên..." Thẩm Duy Nhiên cười hì hì nhìn Thượng Quan Thành, sau đó làm bộ lơ đãng nhìn xe của anh: "Chà chà, Thượng Quan thiếu gia đúng là Thượng Quan thiếu gia, không hổ là người thừa kế của nhà Thượng Quan!"
"Nè, Giang Thần Hi có tiền còn nhiều hơn tôi đấy! Cũng chưa từng thấy em nói như vậy!" Thượng Quan Thành vừa nói xong câu đó, liền biết bản thân vừa chạm vào bom.
Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ đến cực điểm.
"Ha ha..." Thượng Quan Thành cười gượng, ngay cả nhìn Thẩm Duy Nhiên cũng không dám.
"Anh ấy có tiền, liên quan gì tới tôi!" Một câu hờ hững từ miệng Thẩm Duy Nhiên nói ra không hề mang theo tình cảm. Sau đó mặc kệ phản ứng của Thượng Quan Thành, một mình cô xoay người bỏ đi.
Thẩm Duy Nhiên đi trước, Thượng Quan Thành theo sau, dáng vẻ như cặp đôi hờn dỗi khiến bao nhiêu cô gái xung quanh phải thét chói tai.
Đối với cửa hàng thương mại này, Thượng Quan Thành không hề thấy xa lạ, bởi vì nó trùng hợp thuộc tập đoàn nhà Thượng Quan, cho nên... Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Duy Nhiên gọi Thượng Quan Thành tới.
Khoảnh khắc Thượng Quan Thành bước vào, nhân viên cửa hàng sớm đã đi báo với giám đốc, chờ tới khi Thẩm Duy Nhiên và Thượng Quan Thành tìm được Loan Mộng, giám đốc cũng đã tới.
"Tớ nói rồi mà, không cần chúng ta trả tiền, cũng có người dành trả." Trần Tĩnh vừa nhìn nhân viên cửa hàng vừa nói. Hết cách, ai bảo nhân viên này dùng bộ dáng mắt chó nhìn người như vậy!
Hiện tại, nhân viên kia sửng sốt, cũng biết mình nên làm thế nào, vội vàng cười nịnh nọt, thay đổi thái độ khi nãy.
Thẩm Duy Nhiên liếc nhìn nhân viên kia, liền biết trong khi mình ra ngoài đã xảy ra chuyện gì. Đơn giản là xem sắc mặt người ta mà thôi. Cũng đúng, không có gì đáng phải so đo, tùy tiện nói vài câu, có lẽ nhân viên cửa hàng cũng bị dọa tới chết khiếp.
"Thượng Quan Thành, anh xem bộ này có phải rất hợp với Loan Mộng không?" Thẩm Duy Nhiên cầm chiếc váy Loan Mộng vừa thử, hỏi Thượng Quan Thành.
"Khi nãy anh không thấy..." Thượng Quan Thành phản bác, nhưng ý là muốn Loan Mộng thử lại cho mình xem.
Nhưng Thẩm Duy Nhiên ở bên cạnh lại cố tình gây chuyện.
"Ý anh là Mộng Mộng không hợp với bộ này sao?"
Sắc mặt Loan Mộng lập tức thay đổi. Trần Tĩnh thì im lặng chờ xem phim hay, không cần nghĩ cũng biết, khi nãy ra ngoài, nhất định là Thượng Quan Thành đắc tội Thẩm Duy Nhiên, cho nên hiện tại đã tới thời cơ báo thù.
"A... Không phải... Ý anh là..." Thượng Quan Thành vốn định giải thích, nhưng bị Thẩm Duy Nhiên liếc xéo, ngại nói ra, lập tức, anh liền hiểu Thẩm Duy Nhiên đang trả thù vì mình nhắc tới Giang Thần Hi.
"Đồ các cô ấy vừa thử, toàn bộ gói lại, đưa lên xe của tôi." Thượng Quan Thành vung tay khiến mọi người phải líu lưỡi.
Thẩm Duy Nhiên và Trần Tĩnh rất hài lòng. Trẻ con dễ dạy, không cần tốn tiền mua quần áo, vì sao lại không cần! Huống chi, đồ bọn họ vừa thử cộng lại cũng hơn mười mấy vạn tệ.
Mà Loan Mộng, sinh ra chính là để phá hư bầu không khí.
"Như vậy sao được! Đống quần áo này..."
Loan Mộng còn chưa nói xong, Trần Tĩnh đã thọc thọc cô ấy mấy cái, ý bảo cô đừng nói nữa.
Thẩm Duy Nhiên có lòng tốt giải thích: "Mộng Mộng, cậu yên tâm đi, đống quần áo này đối với anh ấy mà nói chỉ là chút lòng thành, hơn nữa anh ấy cũng không cần trả tiền, cậu lo cái gì..."
Vừa nói, Thẩm Duy Nhiên vừa kéo Loan Mộng ra ngoài, Trần Tĩnh cũng đuổi theo.
Loan Mộng còn đang mê mang nghe Thẩm Duy Nhiên giải thích. Đối với sự ngớ ngẩn đôi khi này của Loan Mộng, Thẩm Duy Nhiên cũng bất lực, dù cô có nói bao nhiêu lần, Loan Mộng cũng là bé ngoài không nhận quà của người lạ.
Còn về Thượng Quan Thành, anh là sứ giả hộ hoa, đương nhiên phải lập tức đuổi theo. Anh là người thừa kế của tập đoàn Thượng Quan, đương nhiên không cần tự mình xách đồ. Không cần phải nói gì cả cũng sẽ có người mang tới xe anh.
Đồng thời, từ hôm nay trở đi, chuyện Thượng Quan thiếu gia vung tiền mua quần áo hơn mười mấy vạn cũng được truyền khắp nhân viên của tập đoàn, thậm chí trở thành giai thoại. Không ít nữ nhân viên dùng Thượng Quan Thành là mẫu bạn trai lý tưởng của mình.
Chỉ mất một ngày, Thượng Quan Thành đã trở thành đối tượng của các cô gái theo đuổi.
Sau khi biết chuyện này, Thẩm Duy Nhiên cười suốt nửa tháng, đương nhiên, đây là chuyện về sau.