Khi Loan Mộng thay đồ xong xuất hiện, Thẩm Duy Nhiên không khỏi giật mình.
"Trời ạ, quả nhiên là khí chất của nữ thần!" Thẩm Duy Nhiên vô cùng hài lòng với quần áo mà mình chọn. Cô nhìn Loan Mộng từ trên xuống dưới, từ lâu đã biết Loan Mộng là móc treo quần áo, nhưng không ngờ mặc trên người lại phù hợp như vậy. Thẩm Duy Nhiên càng nhìn càng hài lòng!
"Duy Nhiên, bộ đồ này có hơi hở hang!" Loan Mộng rất ít khi mặc váy, hơn nữa bộ đồ hôm nay Thẩm Duy Nhiên chọn còn là váy ngắn, cô không quen lắm.
"Đâu có! Mặc bộ này cậu chắc chắn sáng chói mắt, nghe tớ đi, không sai đâu!" Thẩm Duy Nhiên sớm đã đoán được Loan Mộng sẽ như thế, bởi vậy an ủi cô.
Ở một phương diện nào đó, Thẩm Duy Nhiên luôn rất thông minh, giống như hiện tại, không chờ Loan Mộng hối hận, cô đã kéo cô ấy ra ngoài, trước khi đi còn không quên đưa cho Loan Mộng một cái túi xách.
"Duy Nhiên, mặc thế này thật sự không thoải mái..." Còn chưa xuống dưới lầu, Loan Mộng đã bắt đầu cày ràm.
Nhưng ngày thường, trong chuyện này Thẩm Duy Nhiên luôn không khoan nhượng.
"Mộng Mộng, cậu nói xem chúng ta có phải đi dạo phố không?"
"Đúng vậy."
"Đi dạo phố có phải để mua quần áo trang sức hay không?"
"Ừ, đúng..." Loan Mộng mờ mịt trả lời câu hỏi của Thẩm Duy Nhiên, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
"Mua quần áo có phải để mặc trên người không?"
"Ừ, đúng vậy."
"Nếu mua quần áo nhưng không mặc, còn quăng ở một góc thì sao hả?"
"Thế thì thật lãng phí!"
"Đúng vậy!"
"..."
"Cho nên cậu phải mặc bộ này! Bằng không sẽ rất lãng phí!"
Hay lắm, Thẩm Duy Nhiên thừa nhận mình tinh ranh, nhưng chỉ dùng cách đơn giản như vậy đã khiến Loan Mộng lọt hố, đúng là con thỏ nhỏ thuần khiết!
"Hình như đúng thế!" Loan Mộng hiển nhiên còn chưa hiểu ra vấn đề đã bị bắt leo lên taxi.
Theo nguyên lý trồng đậu được đầu, ngay khi Thẩm Duy Nhiên dựa vào Loan Mộng, cất đi sự cảnh giác, bi kịch xảy ra.
"A! Duy Nhiên..." Loan Mộng giống như nhớ tới cái gì đó, gọi một tiếng.
Tài xế ngồi phía trước đang nghe nhạc cũng bị tiếng kêu này làm cho giật mình, lập tức phanh gấp.
"Ưm..."
"A!" Cùng tiếng thét chói tai, Thẩm Duy Nhiên vốn đang ngủ liền bừng tỉnh, sau đó còn vì chú tài xế phanh gấp, trán liền đụng trúng vách xe, lập tức đỏ lên.
Loan Mộng còn đang kinh hoảng, nhưng rất nhanh cũng đã hoàn hồn lại, nhìn Thẩm Duy Nhiên đang xoa trán bên cạnh.
"Duy Nhiên... Cậu... Cậu không sao chứ..." Loan Mộng chột dạ, nói chuyện cũng lắp bắp.
"Cậu nói đi!" Thẩm Duy Nhiên buồn bực, còn không phải do cô lừa cô ấy mặc bộ đồ này sao? Quả báo tới nhanh thật!
Tài xế ngồi phía trước run rẩy hỏi: "Cô gái, cô sao rồi..."
"Không... Không sao."
Vừa nhìn liền biết chú tài xế là người chính trực, dáng vẻ đó rõ ràng là sợ cô lừa bịp tống tiền thuốc men. Cô là loại người đó sao?
Tới nơi hẹn Trần Tĩnh, tài xế còn không muốn nhận tiền của Thẩm Duy Nhiên, điều này khiến Thẩm Duy Nhiên bất lực, không muốn nói gì, nhưng hàm răng lại ngứa ngáy muốn cắn Loan Mộng một cái. Bởi vì tất cả đều do tiếng thét chói tai kia.
Xuống xe, Thẩm Duy Nhiên vẫn không thể quên bộ dáng chú tài xế dùng ánh mắt vô tội nhìn mình, chẳng lẽ cô giống người xấu thế sao? Chẳng lẽ người nên sợ hãi không phải mình à? A! Danh tiếng đời này của mình bị Loan Mộng hủy rồi!
Nhìn Thẩm Duy Nhiên hậm hực, Loan Mộng cảm thấy mình nên im lặng thì hơn, nhưng tâm trạng cô hiện tại lại không được yên.
"Ha ha... Duy Nhiên..." Loan Mộng cố gắng dùng nụ cười thân thiện lấy lòng Thẩm Duy Nhiên.
"Loan Mộng, cậu mặc bộ này cho Thượng Quan Thành xem đi!"
Nhìn sắc mặt Loan Mộng thay đổi, Lâm Duy Nhiên liền biết tử huyệt chính là Thượng Quan Thành. A, đúng là tạo nghiệt!
"Nè, Duy Nhiên, không phải đã nói không nhắc tới anh ta rồi sao?"
"Tớ chỉ mới nhắc đến cái tên thôi! Cậu chắc chắn mình không có tật giật mình chứ?"
Loan Mộng lập tức đỏ mặt.
"Ưm..." Thẩm Duy Nhiên đang chuẩn bị cười to, cái trán liền đau đớn. Cô duỗi tay xoa trán, nghĩ tới chuyện vừa rồi, liền hận đến ngứa răng.
"Duy Nhiên! Loan Mộng!" Từ xa Trần Tĩnh đã nhìn thấy Thẩm Duy Nhiên và Loan Mộng, liền gọi.
"Trần Tĩnh!" Giống như nhìn thấy cứu tinh, Loan Mộng lập tức lao thẳng qua đó, dọa Trần Tĩnh giật mình.
"Nè, hai cậu... Sao vậy?"
Trần Tĩnh nhìn Loan Mộng mặc váy trắng như tinh linh chạy về phía mình, phía sau còn có một người đuổi giết thiên sứ màu trắng.
"Cô ấy... Cô ấy không cẩn thận bị thương ở trán." Loan Mộng nói trước.
Thẩm Duy Nhiên nghe vậy, sắp bị tức chết.
"Cậu! Lặp lại lần nữa xem!" Thẩm Duy Nhiên đột nhiên cao giọng, trong mắt Trần Tĩnh, đây rõ ràng là dáng vẻ đe dọa Loan Mộng.
"Duy Nhiên, tớ cảm thấy Loan Mộng nói thật!" Thôi được, Trần Tĩnh thừa nhận mình thiên vị, bởi vì lần nào cũng...
"Hai cậu dám hợp sức bắt nạt tớ..."
Thẩm Duy Nhiên một mực không chịu nhận thua, lập tức chọc cười Trần Tĩnh.
"Giữa hai người các cậu có thể nói rõ ai đúng ai sai được mới lạ!" Bộ dáng hai người này, ban đầu Trần Tĩnh có chút lo lắng, nhưng qua ba năm, cãi nhau ầm ĩ mới là hạnh phúc ba người họ thường thấy nhất.
"A! Còn không phải vì tớ... Không cẩn thận..." Lời nói đến bên miệng, Loan Mộng không biết nên giải thích thế nào, ấp a ấp úng, "Việc này tính ra cũng là tại Duy Nhiên! Nếu không phải cô ấy bắt tớ mặc cái váy này, sao có thể xảy ra chuyện lúc sau chứ?"
"Nếu không phải vì cậu tới tìm tớ, tớ đã không bắt cậu mặc cái váy này!" Thẩm Duy Nhiên buồn cười nhìn Loan Mộng.
Mỗi lần nhìn Loan Mộng, cô càng cảm thấy đây chỉ là con thỏ nhỏ, mà cô hình như là con sói xám.
Chuyện ngoài lề: Giang Thần Hi: Bạn học Duy Nhiên, cậu có bao giờ sáng suốt chưa? Thẩm Duy Nhiên: Cái gì? Cậu lặp lại lần nữa thử xem! Giang Thần Hi: Vâng! Vâng! Vâng! Ngài anh minh tài giỏi! Thẩm Duy Nhiên: Hừ, vậy còn được. Thượng Quan Thành: Lời thê nô nói mà cũng tin. Loan Mộng: Thượng Quan Thành, còn không mau cút về ăn cơm! Thượng Quan Thành: Tuân lệnh!