Không sao cả chúng ta chỉ là bạn bè thôi mà Chỉ là lắm khi cùng em san sẻ vết thương lòng thôi Cho em mượn bả vai để tựa vào Những khi em cần đến tôi. Không sao cả chúng ta vốn dĩ chỉ là bạn bè thân thiết Vậy nên cũng chẳng có khái niệm chia ly Có điều thỉnh thoảng tôi lại tự hỏi chính mình Làm loạn như thế đã đủ chưa? ... (Làm loạn như thế đủ chưa? - Lại Vĩ Phong) Di động trên bàn không ngừng đổ chuông, người ngủ say cuối cùng cũng phải tỉnh.
"Alo... Mộng Mộng..."
"Duy Nhiên hả! Sao cậu còn ngủ vậy! Mặt trời lên cao rồi kìa! Mau dậy đi, ngày mai chúng ta phải khai giảng, tớ đang ở dưới lầu, sắp lên đó xốc chăn kéo cậu xuống giường này..." Loan Mộng cầm theo bữa sáng phấn chấn chạy lên lầu.
Ba năm, Thẩm Duy Nhiên không còn liên lạc với Giang Thần Hi, ngược lại Giang Thải Dĩnh thỉnh thoảng sẽ chạy tới học nhiếp anh, mối quan hệ với cô ngày càng tốt, mà cô cũng chưa bao giờ nhắc tới Giang Thần Hi với Duy Nhiên, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Còn về Thượng Quan Thành, con người này... Nghĩ đến anh, Loan Mộng liền đỏ mặt. Ba năm nay, bất cứ dịp lễ nào anh cũng tặng hoa cho cô, hẹn cô xem phim, mà cô luôn tìm đủ lý do để từ chối.
Anh ấy cũng càng ngày càng quá đáng, ngay cả Duy Nhiên và Trần Tĩnh đều đã biết, thậm chí từng ép hỏi cô.
Còn về bản thân mình, đối với tình yêu cũng vậy, không có suy nghĩ nào khác. Không thể không thừa nhận, ba năm nay, cuộc sống của mọi người đều rất bình yên.
Nghĩ tới vài việc, Loan Mộng lại thở dài.
"Haizz!" Nhìn phòng Thẩm Duy Nhiên chọn, Loan Mộng thật hết nói nổi, thế mà chọn lầu sáu, bây giờ hay rồi, chỉ cần mệt một chút, được nghỉ cũng không về nhà, cứ thích một mình ở thành phố xa lạ. Loan Mộng không biết cô ấy nghĩ gì, còn về cô sao, sớm đã không có nhà rồi!
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Loan Mộng liền biết Thẩm Duy Nhiên nhất định còn chưa xuống giường, may mà cô có chìa khóa dự phòng phòng cô ấy. Nhớ khi đó Duy Nhiên đưa chìa khóa cho cô, cô sống chết cũng không cần, còn cô ấy thì sống chết cũng phải bắt cô nhận chìa khóa. Đúng là, cô bé này đã có tính toán từ trước.
"Duy Nhiên... Xuống giường ăn sáng này!" Loan Mộng vừa vào liền đi thẳng xuống bếp.
Không thể không thừa nhận, chỗ ở Thẩm Duy Nhiên chọn rất tốt, dưới lầu là siêu thị, không đói được. Ba phòng ngủ một phòng khách, còn có gian bếp nhỏ. Lúc ấy cô thậm chí còn hỏi Thẩm Duy Nhiên sao lại tìm căn chung cư lớn như vậy, cô ấy cười nói với cô: "Muốn cậu dọn vào nấu cơm cho tớ!"
Loan Mộng biết, cô ấy muốn tốt cho cô, nhưng cô vẫn từ chối, vẫn có thói quen ở một mình.
"Mộng Mộng à... Sao lại tới sớm như vậy!" Thẩm Duy Nhiên mới bò xuống giường, nghe trong bếp có tiếng động, không cần xem cũng biết là Loan Mộng mang bữa sáng tới cho cô.
"Mau đi rửa mặt đi, sau đó ăn sáng, cậu quên hôm nay chúng ta có hẹn đi dạo phố với Trần Tĩnh rồi hả?" Loan Mộng thấy Thẩm Duy Nhiên mơ hồ, bất lực nhắc nhở.
Ba năm nay, mối quan hệ với Trần Tĩnh không hề tệ, tính tình Trần Tĩnh dịu dàng như vậy, có thể chơi được với cô, còn cả Thẩm Duy Nhiên, quả thật không dễ dàng! Nghĩ đến đây, Loan Mộng khẽ cười.
Nhưng ngay sau đó, nhìn về phía toilet, tâm trạng Loan Mộng lại trở nên phức tạp. Chuyện của ba năm trước cô chưa từng hỏi, nhưng vẫn nhớ như in ngày ấy Duy Nhiên khóc rất lâu, mãi đến sáng hôm sau, cô ấy đã như người không có gì, cố gắng vui cười, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra, làm sao ổn chứ? Có điều, bản thân vẫn không giúp được cô ấy.
Ba năm nay, ba người cứ điên điên khùng khùng như vậy, chính cô cũng sắp quên bản thân lúc đầu thế nào, mà Duy Nhiên cũng hoàn toàn khác trước. Bây giờ sao, thật sự khó nói! Thở dài trong lòng, Loan Mộng cảm thấy còn tiếp tục nghĩ, chính mình sẽ trở thành oán phụ mất.
Nhưng hình như không đúng lắm, oán phụ? Vợ của ai?
"Mộng Mộng..."
"Mau ăn đi!"
"Wow! Hôm nay đổi khẩu vị cho tớ à, thế mà là bánh quẩy và cháo của Đại Lương, còn nóng nữa!" Thẩm Duy Nhiên hưng phấn. Phải biết rằng bữa sáng của Đại Lương còn khó mua hơn nhà hàng năm sao! Nhớ lần trước cô và Loan Mộng phải xếp hàng gần hai tiếng mới mua được.
"Mộng Mộng... Tiểu Mộng Mộng... Cậu đúng là quá tốt với tớ..." Kỹ thuật làm nũng của Thẩm Duy Nhiên ngày càng lợi hại, có điều Loan Mộng sớm đã "miễn dịch" rồi.
"Thôi thôi, tớ nổi cả da gà, nhân lúc còn nóng mau ăn đi, nguội rồi không ngon nữa."
Ở góc Thẩm Duy Nhiên không nhìn thấy, đáy mắt Loan Mộng dâng lên một tia sầu bi. Mấy thứ này không phải tớ mua đâu, là Giang Thần Hi đấy, trời còn chưa sáng người ta đã xếp hàng chờ mua! Nhưng việc này, làm sao tớ nói cậu biết đây!
"Mộng Mộng, mau ăn đi! Chính mình mua hai phần, không biết ăn hả!" Thẩm Duy Nhiên nói vội. Đối mặt với đồ ăn ngon thế này, chút sức chống cự cũng không có!
"Ừ, đừng ăn nhanh như vậy!" Nhìn Thẩm Duy Nhiên ăn ngấu nghiến, Loan Mộng không khỏi bật cười, cũng đâu phải sơn hào hải vị gì đâu cũng có thể bị cô ấy ăn như thế.
"Ừ ừ, cậu cũng mau ăn đi!" Nói rồi, Thẩm Duy Nhiên còn không quên làm mặt quỷ với Loan Mộng.
"Khi nãy chính cậu nói ăn nhân lúc còn nóng..."
"Nè, tớ sẽ không để cậu ăn nhanh như vậy! . Được copy tại # TRUMtruye Л. VЛ #
"Cậu không ăn hả, vậy cho đưa tớ!"
"Cậu có phải heo hay không? Ăn nhiều thế!"
"Sao cậu biết tớ là heo..."
"Ha ha..."
Hai người ầm ĩ một hồi, một bữa ăn sáng vui vẻ đi qua, mà cuộc đời, nếu mỗi ngày đều có thể tươi đẹp như vậy, cuộc đời đã không hoang phí.
"Mộng Mộng, cậu mau xem, tớ mặc cái này thế nào!" Thẩm Duy Nhiên vừa ăn sáng xong liền bắt đầu quay cuồng với bản thân trước gương, mới thế mà đã thay bốn bộ rồi.
"Đẹp đẹp, mặc cái gì cũng đẹp..." Loan Mộng bất lực, đối với cô, việc ăn mặc xưa nay không quá quan trọng.
"Cậu còn không thèm nhìn, lần nào cũng qua loa có lệ với tớ." Thẩm Duy Nhiên vừa nói vừa cầm hai cái váy khoa tay múa chân với Loan Mộng.
"Nào có, thật sự rất đẹp... Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu lại muốn làm gì?" Loan Mộng bỗng nhiên bị hành động của Thẩm Duy Nhiên dọa sợ.
"Đương nhiên là thử đồ! Mau thử cái này xem!" Thẩm Duy Nhiên đẩy Loan Mộng vào phòng ngủ, à không đúng, phải nói là phòng thử đồ, sau đó cô một mình lặng lẽ ngồi ở cửa chờ đợi nữ thần bước ra.