Hồ Cửu cảm thấy thật nực cười, từ một kẻ mồ côi phải nương tựa người khác, trở thành người có họ hàng rồi.
“Tôi không biết là bản thân lại có một người chú đấy” Giọng nói lạnh bằng của Hồ Cửu làm cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều.
“Này... nói rất dài.” Hồ Lâm vẻ mặt có chút khó xử.
Thật ra Hồ Cửu chính là con trai của Hồ Thùy, tiểu thư duy nhất của Hồ gia, năm đó Hồ tiểu thư có thai khi còn chưa đính hôn.
Hồ gia vì sợ tai tiếng nên giam Hồ tiểu thư ở một biệt thự ở thành phố nhỏ, cô sinh hạ một bé trai, đường nhiên là Hồ gia không chấp nhận đứa bé mang họ Hồ.
#
Chỉ là Hồ tiểu thư kiên quyết đặt tên con là Hồ Cửu, sau đó gửi cậu vào trại trẻ mồi côi ở thành phố Gia.
Hồ tiểu thư biết, đứa bé nếu về Hồ gia chỉ có một kết cục thê thảm, chẳng thà ở bên ngoài tự do, mang theo hy vọng của cô.
Nhưng điều Hồ tiểu thư không ngờ tới nhất chính là trên đường về lại Hồ gia ở phía Bắc thì cả đoàn gặp tai nạn.
Hồ Thúy mất tại chỗ, người tùy từng năm đó sống sót chỉ còn có Hồ Lâm, mà Hồ Thủy là chị của ông, cả hai chị em ông luôn có tình cảm thân thiết với nhau.
Sau chuyện năm đó, ông cũng không nhắc tới đứa con của chị gái, Hồ gia cũng không truy cứu xem ai là cha đứa bé, cũng mặc kệ đứa bé tự sinh tự diệt.
Không phải Hồ gia không biết sự tồn tại của Hồ Cửu, chỉ là không muốn dính dáng tới đứa bé làm họ thấy xấu hổ.
“Dài? Tôi nghĩ không cần nói, lúc trước ra sao giờ cứ như vậy. Tôi không mong mình lại có người thân từ trên trời rơi xuống.”
“Không! Nói cho đúng là tôi không cần”
Hồ Cửu càng nói, càng lạnh bằng.
Anh không quan tâm cái gì đó là gia tộc lớn chống đỡ, dù sao trước giờ anh cũng là trẻ mồ côi, cứ như vậy là tốt nhất.
“Hồ gia là gia tộc lớn, cậu nên suy nghĩ.” Hồ Lâm nhíu mày.
Thực sự mà nói ông ta xuất thân từ gia tộc xếp bậc nhất nhì đất nước, nên những suy nghĩ tư duy của các gia tộc đã ăn sâu từng thành viên.
Hồ Lâm luôn vì tình cảm của chị gái muốn tìm lại đứa cháu đáng xấu hổ này, chỉ là ông ta cho rằng nghe tới Hồ gia thì bất kỳ ai cũng phải vui mừng mới phải.
Nếu không phải Hồ gia đang gặp biến động, mà Hồ Cửu nhiều năm trước xem ra cũng có chút năng lực, giờ tuy có chút chật vật nhưng Hồ gia cần dùng người, tiền bối Hồ gia chấp nhận cho đứa cháu này quay về là tốt rồi.
“Không cần! Về nói với đám người Hồ gia kia, tôi không cần. Tốt nhất đừng cho tôi biết các người có dính dáng tới chuyện hãm hại tôi cùng Dung Vị mấy năm trước. Nếu không.”
Anh cũng không nể tình mà cảnh cáo.
Còn về thân phận của mình, anh nhiều lần điều tra quả thực không tìm ra chút gì liên quan tới Hồ gia.
Nhưng dù làm thế nào vẫn không thể tra ra được thông tin gì, hiện tại là có người Hồ gia đến tìm nói rằng là chủ anh.
Đùa sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!