Mọi người xôn xao, dù Hào tổng kia có nổi danh tài giỏi thế nào nhưng thực sự bản thân anh ta không có gia thế. Cũng chỉ xếp ở hàng thứ ba hay thứ tư mà thôi, lại có thể ra cái giá nhảy vọt như vậy sao?
“Hào tổng này là muốn chết sao?”.
“Ai da, người ta là nhân tài hiếm có, ai biết được chứ.”
Thật ra Hào Danh Đạt cũng không muốn nha, chỉ là nhận được chỉ thị qua điện thoại. Hữu Thủ nhắn cho anh bằng mọi giá lấy được bộ Huyết Ngọc kia, còn là giá càng cao càng tốt.
Anh cũng hết cách, dù sao cũng là tiền của ông chủ, hậu quả lại có ông chủ sau lưng gánh vác.
“Chín trăm triệu.” Lâm Thái Thành theo giá.
Giá của bộ Huyết Ngọc này lại càng được đẩy lên cao hơn, mà là nhảy gấp đôi. chuyện này quá mức phi lý.
“Nhìn xem Lâm gia người ta kìa.”
Nghị luận lại nổi lên.
“Một tỷ.” Giọng một người đàn ông vang lên.
“Đó là Dương Minh Thành, Phó chủ tịch thành phố.”
“Ngài ấy cũng tới đây ư? Mộc gia thật có mặt mũi.”
Dương Minh Thành vừa đến đã mỉm cười nhìn Mộc Thúy Lan đứng phía trên khán đài, vừa hô giá vừa tiến lại gần khán đài.
“Hai tỷ” Hào Danh Đạt lại tiếp tục gọi giá.
Mọi người như nổ tung, Hào tổng kia tính là gì chứ? Sao lại hộ giá không theo quy luật.
Dù cho bọn họ không ai là người thiếu tiền, nhưng hô giá theo cấp số nhân là lần đầu họ thấy.
Dương Minh Thành nghe mức giá kia thì hơi khựng lại nhìn về hướng người gọi giá.
Hắn ta tiến thoái lưỡng nan, nếu kêu giá theo quy tắc bình thường thì quá mất mặt, nếu gọi theo cấp số nhân thì bộ đồ trang sức kia lại đội giá lên trời rồi.
“Ba tỷ.”
Những dù có thế nào hắn cũng phải hét giá cao hơn, tiền này cũng không phải là của hắn.
Cách hô giá này làm cho mọi người hơi có chút không kịp thích ứng. Lâm Thái Thành bên này cũng muốn chen chân gọi giá, nhưng quả thực kêu giá như thế này chẳng khác nào vung tiền qua cửa sổ cả.
“Cha, chúng ta không tiếp tục sao? Lâm Kỳ An giục cha mình.
“Chúng ta không thiếu vài tỷ kia, nhưng nếu đi theo thì rất khó rút chân, huống hồ nếu cứ tăng tiền thì giá trị vượt quá mặt hàng. Quan hệ cũng không nhất thiết là tiêu tiền vô ích.”
Lâm Thái Thành giải thích với Lâm Kỳ An.
“Năm tỷ.” Hoàng Đàn lúc này mở miệng hô giá.
Cả khán phòng đều tập trung nhìn vào Hoàng Đàn, không một lời nói nào, kia là Hoàng tổng, không ai rõ chống lưng của hắn ta. Nhưng chỉ biết hắn là người không nên động vào.
Nhìn thấy người hộ giá là Hoàng Đàn thì Dương Minh Thành nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy Hoàng Đàn chỉ làm một động tác nâng ly nhìn lại.
“Sau tỷ.” Hào Đanh Đạt vẫn kiên trì hộ giá tiếp theo.
Đứng bên cạnh, Lục Thạc cảm thấy Hào tổng sắp điên rồi, sao lại bỏ vài tỷ chỉ mua một bộ Huyết Ngọc chứ.
Huống hồ họ đến chỉ để kết giao chứ không phải tiêu tiền nha.
“Hào tổng, quá rồi... không nên...” Lục Thạc kéo tay Hào Danh Đạt muốn khuyên.
“Cô yên tâm, tôi biết nên làm gì.” Hào Danh Đạt chỉ bỏ lại một câu rồi tiếp tục tập trung.