“Được, anh Hồ thích ăn gì? Tôi chuẩn bị” Bạch Thố nghe được Hồ Cửu đồng ý thì vui mừng
ra mặt.
Hai má cô đỏ lên vô cùng xinh đẹp.
“Ta cũng chưa thấy con lo lắng cho ta như thế đâu.” Lão Bạch ngước lên nhìn Bạch Thố rồi lại tiếp tục ván cờ.
“Ông nội, người không có lương tâm. Con luôn tốt với người mà.” Bạch Thổ giậm chân rồi bỏ vào bếp.
“Ay da con gái lớn khó giữ mà.” Lão Hắc trêu ghẹo Lão Bạch.
Sau đó ông quay sang phía Hồ Cửu, ánh mắt thâm thúy nhìn anh.
“Có chuyện thì nói, ngồi đó làm gì? Còn tới đòi cơm” Lão Hắc biết Hồ cửu đến là có chuyện.
“Không nuôi nổi hai tên kia, đến kiểm cơm, còn không được?” Hồ Cửu chỉ về Túc Trì cùng Hữu Thủ đang ngồi.
Hai người bị chỉ đến thì đen mặt.
Chiến thần cùng Lão chiến thần nha, hai người đừng đưa chúng tôi vào có được không hả. Bữa cơm ăn cũng không dễ dàng nha.
“Hừ, còn cần cậu nuôi sao?” Lão Hắc hừ lạnh khinh thường.
“Hoàng Đàn kia có liên quan gì với bọn man di phía Tây sao?” Hồ Cửu cũng hỏi thẳng vấn đề.
“Phía Tây?” Lão Bạch chợt dừng lại.
“Hắn có thể dùng trận pháp hắc ám, mà trận pháp cùng linh khí đen tối kia chỉ có ở phía Tây, còn là của bí truyền.” Hồ Cửu nói chuyện quan trọng nhưng vẻ mặt lại như không có gì.
“Làm sao có thể? Trận pháp hắc ám kia từ lâu đã bị bọn người tộc phương Tây mang đi, cũng không nghe nói có truyền nhân.” Lão Hắc cảm thấy có chút khó hiểu.
“Trước kia Hoàng Đàn từng tiếp xúc với ai?” Hồ Cửu suy nghĩ hỏi Lão Bạch.
Nhất thời Lão Bạch suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Hoàng Đàn từ khi giam bọn họ cũng chưa từng thấy trên người có khí tức hắc ám. Còn lúc trước cũng chỉ ở tại Bạch gia học tập.
“Cũng không có, nếu hắn có tiếp xúc hắn ta sẽ nhận ra. Nhưng suốt nhiều năm cũng chưa từng thấy khí tức hắc ám trên người hắn.” Lão Bạch lắc đầu, cảm thấy không thể có chuyện này.
“Nói như vậy hắn có liên hệ với bọn người kia. Mà bọn họ cũng trà trộn vào Đông Uy rồi.” Hồ
Cửu cảm thấy những người kia có âm mưu gì đó.
“Nếu là tộc man di phía Tây vào đây thì chắc chắn là có mưu đồ xấu. Bọn họ trước giờ chưa bao giờ từ bỏ ý định chiếm vùng đất Tây Kỳ kia.” Lão Hắc nhớ lại trận chiến khốc liệt từ mấy chục năm trước.
“Hừ, vào Đông Uy thì nên tiếp đãi cho phái phép.” Hồ Cửu hừ lạnh.
“Túc Trì, hạ lệnh xuống báo cáo tình hình tộc man di lên Trung Ương. Còn có cho người điều tra về bọn họ đi.” Hồ Cửu ra lệnh.
“Vâng” Túc Trì nhận mệnh nhanh chóng rời đi.
“Trấn Tụ Hồn kia nên lấy lại càng sớm càng tốt, nếu hắn tìm ra kho bảo vật kia.e là..” Lão Bạch có chút lo sợ.
Hồ Cửu cảm thấy chuyện này không đơn giản, Hoàng Đàn kia không có chút sát thương với anh. Nhưng chuyện có liên quan đến tộc man di ở phía Tây biên giới kia lại là chuyện khác.
“Được, Trấn Hồn tụ sẽ nhanh thu hồi.” Hồ Cửu nói.
“Làm được hãy nói.” Lão Hắc liếc Hồ Cửu rồi khích tướng.
Nhìn dáng vẻ này hai người một già một trẻ kia có lẽ phải là oan gia mới đúng, sao có thể là sư đồ được chứ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!