“Không cần, tôi với cậu đi khởi động một chút. Vài tên tép riều, cậu sợ sao?” Hồ Cửu cười hói.
“Dạ, không. Đi thôi.” Hữu Thủ nghe vậy thì sáng mắt chủ động đi trước.
Vừa mới tới cổng, một tên áo đen cao to, mặt sẹo, trên tay toàn hình xăm đẩy đẩy vào vai Hữu Thủ.
“Mày khôn hồn thì biến, chỗ này cấm người lạ.” Giọng điệu đe dọa như rằng Hữu Thủ không nhanh biến mất thì sẽ phải chết.
Tên áo đen còn định nói gì đó thì bị Hồ Cửu đi lên đá vào bụng, nhanh chóng di hẳn ra nơi
khác.
Nhìn thấy động tĩnh, đám thuộc hạ của Lão Trư nhào lại bên này, ai cũng có sẵn vũ khí trên
tay.
Nhưng Hồ cửu cùng Hữu Thủ là ai chứ? Họ lăn lộn trên chiến trường không phải là một năm. mà là nhiều năm. Nằm trên xác chết mà ngủ, đối với họ bọn tôm tép này chỉ là để họ luyện.
tay mà thôi.
Bằng tốc độ nhanh nhất, Hồ Cửu cùng Hữu Thủ đã xử lý xong các tên đàn em bên ngoài.
“Cũng có chút dùng được.” Hồ Cửu xoa xoa tay, hơi cảm thán.
“Dùng được?” Hữu Thủ không hiểu hỏi lại.
“Nếu có thể thu nạp, thì bọn họ cũng sẽ có ích. Đừng ra tay nặng quá.” Hồ Cửu cười bí hiểm nhìn Hữu Thủ.
Lão Trư ở trong biệt thự đi qua đi lại vô cùng lo lắng.
“Gọi Thương Nhật chưa?” Lão Trư hỏi Thất La.
“Dạ, đã gọi lão đại” Thất La gật đầu đáp: “Nhưng tại sao lão đại lại lo lắng vậy chứ?”
“Hừ, một kẻ có thể nhanh chóng sàn bằng quán bar 1.0 thì mày nghĩ hắn tầm thường sao?” Lão Trư nhìn Thất La, cảm thấy tên này ngoài giỏi đánh nhau ra thì cũng chẳng nghĩ được gì.
Còn đang suy nghĩ tại sao Thương Nhật lại chậm đến vậy, Lão Trư cảm thấy vô cùng sốt ruột.
“Gọi Thương Nhật, hỏi ông ta, chờ tôi chết ông ta mới đến sao?”
Lão Trư như muốn hét lên.
“Vâng.” Một tên đàn em khác nhanh chóng trả lời rồi lại tiếp tục gọi ai đó.
Một tên đàn em khác ôm mặt chạy vào.
“Lão đại...hắn...hắn hẳn...tới rồi” Tên này quá mức sợ hãi.
“Là ai?” Thất La gằn giọng.
“Thất La, mày đi ra, ngăn nó lại” Lão Trư ra lệnh.
Thất La nghe xong cũng hiểu kẻ kia chính là kẻ mà lão đại đang lo sợ. Hắn cũng không
nhiều lời, vác mã tấu đã chuẩn bị, nghênh ngang đi ra.
Đám đàn em sau lưng hắn ta cũng lần lượt theo sau, trước giờ Thất La hắn ra tay chưa bao
giờ thua.
Thất La rất hợp với câu đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hắn đánh đấm vô cùng liều mạng, đổi phương chính là sợ cái sự liều mạng này của hắn.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy Hồ Cửu cùng Hữu Thủ hai người đang đi vào.
“Mày! Là đứa phá lão đại tao?” Thất La dùng mã tấu chĩa thẳng vào mặt Hồ Cửu.
Hữu Thủ định ra tay lại bị Hồ Cửu ngăn lại.
“Phải thì sao?”
“Mày dự là phải chết.” Thất La nói xong lại dùng một chút: “Nhưng tao cảm thấy mày rất hợp mắt, cùng tạo solo.”
Hồ Cửu nhìn dáng vẻ kia của Thất La cũng biết hắn là ai, một kẻ ngu ngốc không đầu óc lại hay thích đánh nhau, ở bên cạnh Lão Trư kia cũng có nhiều kẻ hữu dụng thật.
Nhưng kẻ không đầu óc thế này Hồ Cửu cũng không cần thiết, quá mức tốn thời gian.
“Mày! Không xứng!” Hồ Cứu nguy hiểm nhìn Thất La.
Thái độ của anh vô cùng khinh miệt, cứ như Thất La là thứ gì đó bẩn thỉu không đáng để anh động tay.