Nhìn Hữu Thủ như vậy, Hoàng Đàn có chút thở dài, cảm thấy nhân sinh này thật vi diệu.
Long chủ còn chưa mở lời, thuộc hạ đã đi đánh người.
“Nhưng hắn ta là do tôi cất nhắc, là do tôi giao cho hắn chiếu cố Lục Thạc... ai ngờ..”
Bộ dạng Hữu Thủ bây giờ chính là tự trách.
“Không trách cậu được. Chuyện đó chúng ta ai cũng không xen vào được. Đừng có như thế
Hoàng Đàn lúc này cũng hiểu tại sao Hữu Thủ lại tức giận đến vậy.
“Huống hồ..”
Nhìn Hữu Thủ một chút, Hoàng Đàn cũng muốn khuyên tiếp.
“Tốt nhất nên chúc phúc cho họ. Dù sao, Lục Thạc không hạnh phúc, Long chủ cũng sẽ không vui.”
“Chúc phúc?”
Hữu Thủ tuy đã bình tĩnh hơn nhưng cũng không muốn chúc phúc cho kẻ cướp đi người mà Long chủ yêu thương.
Dù anh ta có không thích Lục Thạc là thật, nhưng đó vẫn là người phụ nữ của Long chủ.
“Tôi vẫn muốn gặp hắn một lần, dù sao... tôi cũng có vài việc cần làm rõ.”
Hoàng Đàn nghe vậy thì thở dài.
“Cậu... quá cố chấp.”
Lúc này Hữu Thủ nhận được điện thoại từ Hồ Cửu.
Còn chưa kịp nói, thì đầu dây bên kia đã lên tiếng.
“Nếu cậu đã ở Thành phố Gia thì tốt rồi. Ngày mai tôi sẽ tới, chuẩn bị quà cưới đi, tối mai sẽ tham gia lễ cưới.”
“Quà cười? Anh.”
“Từ khi nào cậu lại cãi lời tôi rồi?”
Giọng nói lạnh lùng của Hồ Cửu làm cho Hữu Thủ tỉnh hơn.
“Quà thế nào?”
Tuy là đồng ý chuẩn bị quà, nhưng thái độ của anh ta vẫn hơi khó chịu.
“Tôi muốn món quà có thể đảm bảo cho họ một đời bình an, không bị cuốn vào tranh đấu.”
"Kia..."
Hữu Thủ hơi chần chừ.
“Trước khi tôi tới thành phố Gia, tôi muốn cậu chuẩn bị xong.”
“Còn có, tham gia lễ cưới của họ xong, tôi muốn về núi Hàng một chút. Sau đó sẽ đến phương Đông.”
Nghe vậy thì Hữu Thủ cảm thấy quá gấp gáp.
Mà bên này Hồ Cửu đã có đầy đủ thông tin, kế hoạch cũng đã mở ra, anh cần nhanh chóng dọn sạch phương Bắc để đến phương Đông.
Nhưng đám cưới Lục Thạc anh cũng không thể không dự.
Hữu Thủ cảm thấy quá mức mơ hồ, món quà có thể đảm bảo họ một đời
bình an sao.
“Hữu Thủ... còn nghe chứ?”
Hồ Cửu cảm nhận được sự im lặng bất thường từ Hữu Thủ.
“Nhưng sao ngài biết tôi ở thành phố Gia?”
Chợt!
Hữu Thủ nhớ ra, lúc anh ta đi không ai biết được, sao Hồ Cửu có thể biết được chứ?
“Động não chút nào, lúc đó cậu đi cùng ai?”
“Nhớ phải chuẩn bị quà trước khi tôi tới. Cần thì nhờ Hoàng Đàn trợ giúp.”
Nói xong Hồ Cửu cúp máy, cũng không để Hữu Thủ nói gì.
Mà Hoàng Đàn ở cạnh Hữu Thủ đã nghe rõ nội dung giữa hai người.
Nhìn dáng vẻ của Hữu Thủ, lại nhớ tới lời lúc nãy, Hoàng Đàn rất nhanh nhận ra vấn đề.
“Trước khi tới đây cậu gặp ai?”
“Lão Lý.”
“Là ông ta nói tôi chính là chú rể?”
Hoàng Đàn hiểu ngay vấn đề này.
Hữu Thủ gật gật, tỏ vẻ đồng ý.
“Haizz. Tôi không biết nên nói với cậu thế nào đây.”
Nói xong Hoàng Đàn ra hiệu cho người bên ngoài mở cửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!