“Cô sẽ vẫn an toàn một đời! Mọi thứ khác... vẫn bị hủy diệt còn là hủy diệt trước mặt cô.”
“Hồ Cửu! Anh đừng tự đắc! Cả Đông Uy không phải chỉ có anh, đừng nghĩ bản thân có thể một tay che trời!”
Bạch Thố tức giận quát lớn.
“Cha của cô cũng khá giỏi đấy, có con gái như cô, có lẽ ông ta rất tự hào! Còn lừa được cả Lão Bạch!”
“Cứ chờ xem!”
Nói xong Hồ Cửu bỏ đi, mặc kệ Bạch Thổ đau lòng không chịu được.
Nhưng hơn hết chính là sự hoảng loạn, Bạch Thố vô cùng hoảng loạn, tại sao Hồ Cửu lại biết cha mình chưa chết chứ?
Ánh mắt cô nhìn về phía bóng lưng anh, yêu hận lại còn có sợ hãi, Bạch Thổ cảm thấy nếu cô không đi có lẽ cô sẽ bị bức điên mất
Mà lúc này khi Hồ Cửu vừa vạch rõ ranh giới với Bạch Thố thì Hữu Thủ đã tới thành phố Gia.
Chuyện đầu tiên anh ta làm chính là tới biệt thự phía Tây, gặp ngay Hoàng Đàn.
“Hữu Thủ, sao anh lại về rồi? Long chủ có gì dặn dò sao?”
Bốp!
Chát!
“Này thì dặn dò.”
Hữu Thủ cũng không nói rõ ràng, vừa thấy Hoàng Đàn đã nhào lên phát tiết.
“Đồ đốn mạt!”
Miệng chửi tay đánh, đánh tới mức mọi người cũng không dám can ngăn, ai dám chứ?
Thân thủ của Hữu Thủ mọi người còn lại sao?
Vào đó can ngăn chi bằng tự tát bản thân còn đỡ đau hơn.
Hoàng Đàn vì bất ngờ bị đánh, không có sự phòng bị nên mất thể chống trả, nhịn đau chịu đòn.
Vốn dĩ hắn ta còn không biết tại sao mình bị đánh.
“Này...”
"Hų.."
“Bình tĩnh, bình tĩnh... có gì... cũng phải nói.”
Hoàng Đàn khó khăn lắm mới chống cự được mà nói.
“Còn muốn nói?”
Hữu Thủ hiện tại làm sao nghe vô gì chứ, Hồ Cửu có thể vì hạnh phúc của Lục Thạc mà hy sinh tất cả.
Thậm chí dù chú rể là ai cũng không bận tâm, xem ra Hoàng Đàn này nên đánh một trận mới hả dạ.
Nhân lúc Long chủ không ở đây vậy mà dám gạ gẫm Lục Thạc.
“Này... này... anh phải nói, nói rõ... nói xong thì đánh thế nào cũng được.”
Hoàng Đàn hết cách đành phải để cho Hữu Thủ nói rõ, nếu không hắn ta bị đánh chết còn không biết sao lại chết cũng nên.
“Còn hỏi sao? Mặt mũi mà hỏi tôi sao?”
Hữu Thủ hét lên.
Hoàng Đàn cùng những thuộc hạ khác không hiểu gì nhìn nhau, có người còn nhìn Hoàng Đàn với ánh mắt nghi hoặc cứ như hắn ta làm gì mà giấu bọn họ.
“Nói rõ... làm ơn nói rõ.”
Hoàng Đàn cũng thật khổ tâm, hắn còn không biết mình làm gì sai, cũng không hiểu lý do gì mà bị đánh không thương tiếc thế này.
Còn là Hữu Thủ đánh hắn nữa chứ.
“Được. Hôm nay ông đây cho cậu biết, biết xong thì chịu khó ăn đòn.”
Hữu Thủ gật gật đầu vơ lấy một cái ghế ngồi xuống trước mặt Hoàng Đàn, vì bị đánh bất ngờ nên Hoàng Đàn ở thế bị động, bị đánh bẹp dí dưới đất còn chưa đứng dậy được.
“Hoàng Đàn! Anh ở đây, Long chủ cần anh bảo vệ Lục Thạc. Anh đã làm gì hả?"
Nhìn Hoàng Đàn, anh ta tức giận chất vấn.
“Tôi vẫn bảo vệ Lục tiểu thư bình thường, cô ấy lông tóc không tổn hại chút nào.”