Hồ Cửu lại nhìn Bạch Thố, ánh mắt xoáy sâu, cảm giác như có muôn vàn thất vọng cùng tự trách.
“Bạch Thố, em chắc chắn không có gì muốn nói với anh?”
Nghe Hồ Cửu nói vậy cùng ánh mắt kia của anh, Bạch Thố chột dạ, cô chợt nghĩ đến không lẽ anh đã phát hiện ra chuyện của mình.
Bạch Thố có chút thất kinh, hơi lùi một chút, tay nắm lấy cánh tay của Hồ Cửu cũng không tự chủ mà buông ra.
“Em... không.”
Bạch Thố nghẹn ở cổ họng, cũng không biết phải nói sao.
Cô cũng không thể tự nhận được.
“Anh Hồ Cửu... em thật sự sợ”
Mã Nham nhìn cả hai cảm thấy quá phiền, hắn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Dù gì bên kia Vương Khiêm còn chờ hắn về xử lý, thực ra Mã Nham một hồi dây dưa cũng không còn hứng thú gì.
Điều hắn quan tâm hiện tại chỉ là làm sao kéo Vương Khiêm xuống nước.
“Cậu muốn thì cứ xem đủ bản lĩnh đưa cô ta đi được không.”
Hồ Cửu chỉ cười ẩn ý, nhưng lại không có thái độ gì là ngăn cản.
Nhìn thái độ của Hồ Cửu, cả Bạch Thố cùng Mã Nham cảm thấy khó hiểu.
Đây là để hắn đi hay là không?
Mã Nham cũng không muốn tốn thời gian trực tiếp đi tới sau lưng Hồ Cửu, ngay khi Bạch Thố muốn tiếp tục núp sau lưng Hồ Cửu.
Anh nhẹ nhàng lách người qua một bên, Mã Nham cứ thể đi qua, tuy nhiên ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hồ Cửu.
“Cũng biết điều đấy!”
Nói xong thì tiến gần tới Bạch Thố.
Vì trên người Mã Nham quần áo xộc xệch, vừa hành sự xong nên trên mùi còn có chút mùi tanh uế khí.
Bạch Thố vô cùng kinh tởm.
Nhưng nhìn thấy hành động của Hồ Cửu thì cô lại càng hoảng loạn hơn.
“Anh... Anh Hồ Cửu... giúp em với.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!