Mộc Thúy Lan vào thẳng vấn đề, cũng không giữ kẽ, chỗ tà váy xẻ lên kia cũng lọ ra chút huyền bí.
“Thật sao, vinh dự cho tôi rồi.”
Giang Thái cười cười, ánh mắt lóe lên tia thèm muốn.
Chỉ là ngại đây bên ngoài, nếu không...
“Anh Giang Thái, anh muốn tôi?”
Tiểu Diêu từng dạy cô ta, trực tiếp kích thích đàn ông, sau đó bỏ rơi họ, tự trọng tổn thương họ còn không theo cô sao.
“Cô.. này quá nhanh rồi.”
Tuy lòng hắn muốn trả lời muốn, nhưng hắn vẫn tỉnh táo duy trì bản thân.
“Ai dô, xem ra tôi đánh giá cao mình rồi.”
Nói xong Mộc Thúy Lan ngồi lên kệ gỗ đang đặt cây con, mà tà váy cũng theo đó lộ rõ hơn, môi đỏ mọng của cô ta cắn kéo bao tay ra khỏi tay.
Cô ta gi và đưa tay lên đầu, như sắp té, Giang Thái nhanh chóng chạy tới đỡ
CÔ.
Ai ngờ...
“Anh Giang Thái, anh muốn gì đó kích thích một chút không?”
Mộc Thúy Lan nhìn hắn, ngón tay vuốt ve mang tai và cổ.
Vì đỡ cô ta theo quán tính, tay hắn vô tình đặt lên đùi của Mộc Thúy Lan.
“Nhưng... đây là...”
Tuy hắn cũng hiểu ý Mộc Thúy Lan, nhưng đây là vườn cây, nơi này có người tới thì phải làm sao?
“Anh không muốn? Vậy xem như là anh từ chối em.”
Nói xong cô đứng lên, chính vì hành động đột ngột, cô đứng lên, tay của Giang Thái đang từ đùi của cô, đã di chuyển lên một chút.
“Tay anh... thật hư.”
Mộc Thúy Lan nói rồi đi lướt qua người hắn.
Nhưng cô ta chợt dừng lại, cô ta nhìn ra phía xa có người tới, nụ cười cô ta gợi lên càng cong.
D2
“Em... sẽ cho anh... một cảm giác... không bao giờ quên”.
Mộc Thúy Lan xoay người ôm sau lưng Giang Thái, ngón tay linh động chạm vào nơi nhạy cảm cả người hắn.
Sau đó đột ngột, cô thoát đi chiếc nội y đen, nhìn thấy vậy tâm Giang Thái
Xôn xao hơn.
“Thẩm tiểu thư... em...
“Gọi em bằng cái tên gì anh muốn đi.”
Còn không để Giang Thái trả lời, Mộc Thúy Lan đột ngột xoay người, ngón tay mò xuống phía thân dưới.
Một luồng khí nóng trong Giang Thái không kìm được.
“Em làm con đ**m của tôi. Được chứ?”
Đây chính là cái xấu xa trong người hắn, lúc nào bên cạnh người yêu cũng phải giữ vẻ đạo mạo, dù gần gũi cũng ý tứ nhẹ nhàng.
Còn bây giờ, hắn như thoát khỏi lớp vỏ đó.
“Được... em làm con đ**m của anh.”
Mộc Thúy Lan xoay người, đè ép Giang Thái nửa ngồi nửa đứng trên kệ gỗ, mà cô ta bạo gan hơn, dùng tà vá che đi nơi cần thấy.
Sau đó cả hai hòa cùng một nhịp, hơi thở và tiếng rên rỉ hòa vào nhau, đám người kia nhìn sau cây lớn thì không phát thành tiếng.
“Suyt! Chúng ta đều đoán sai rồi.”
“Xem kìa...”
Bọn họ đây là được xem người thật việc thật, lại là kích thích như vậy, cả đám ai không muốn.
“Hừ, Giang Thái này cũng quá mức... sao lại chỉ hưởng thụ một mình chứ?”
Ngay khi hai người kia vừa đạt cao trào, thì ba người núp sau cây đã đi ra.