{ = Tonnam = }
Nóng!!!
Rrrrrrrrr
Tiếng điện thoại bên giường gọi tôi từ giấc ngủ rất ư là khổ sở để thức dậy. Cảm giác đầu tiên là nóng muốn chết, tiếp theo là mồ hôi của tôi từ đâu mà nhiều quá và cuối cùng là nặng.
"Ư...". Tôi với tay tới bắt máy mà không nhìn là ai gọi tới, bởi vì tầm mắt còn chưa rộng mở, phát ra tiếng mặc dù vẫn chưa mở mí mắt.
[Còn chưa dậy nữa hả?]. Ai vậy nè?
"Ai vậy?"
[Bom]
"À, có gì vậy, Bom?". Một kiếp nó gọi có một lần. Có chuyện gì ta? Hay là gọi rủ đi party? Nhóm bạn thằng Jins ngày nào cũng party dữ dội. Ngay cả khi chưa kết thúc học kì hè đó. Nếu kết thúc, nghi tụi nó sẽ say suốt 24 tiếng đồng hồ quá.
[Chồng mày đâu? Đang nằm ôm nhau nên mới tắt máy trốn tao chứ gì? Đi gọi nó nói chuyện với tao đi.]
"Hửm? Chắc là điện thoại nó hết pin. Đợi chút nhé.". Tôi quay người về phía người đang nằm ở phía sau. Hèn gì tao thấy nặng nặng, lại lấy tay quàng qua người tao nữa rồi, thằng Jins chết tiệt.
"Jins, của mày.". Cái thằng đầu sỏ vẫn chưa tỉnh, không biết là ngủ hay chết. Thế nên tôi lấy điện thoại gõ đầu nó một cái, rồi nó mới giật mình dậy làm vẻ mặt hung dữ với tôi.
"Tao đau đó. Làm cái gì vậy, Ton?"
"Thằng Bom muốn nói chuyện với mày. Cầm lấy, tao buồn ngủ. Tối qua mày không chịu để cho tao ngủ gì hết.". Nó rủ chơi game cho tới 3 giờ sáng, thấy không có giờ học thì kéo dài suốt. Mắt tôi muốn cụp lại nhưng phải cố gượng để chơi chung với nó.
"Thì tại tao đang cao hứng mà. Mày làm tao nổi hứng thì phải chịu trách nhiệm chứ.". Nhìn nó đổ lỗi cho tôi ngang xương kìa, mặc dù là do bản thân nó chơi tệ hại thua tôi. Khi định nghỉ thì cứ kiếm chuyện trả thù suốt.
"Tao sai nữa? Do mày yếu sinh lý thôi. Nhanh nhanh đi, giờ này chắc thằng Bom nó đợi muốn chết rồi đó.". Nghe thấy tiếng gọi tên chúng tôi từ điện thoại nữa.
"Ờ, sao?". Thay vì đứa bạn thân tôi nó lấy cánh tay đang quàng qua eo tôi ra để nhận điện thoại và như vậy thì tiện hơn, nó lại lấy cánh tay mà nó nằm nghiêng đè lên để nhận điện thoại tôi rồi áp vào tai nó.
Mày cực nhọc vậy để?
Khi nghĩ được như vậy thì tôi lấy tay nó ra, lấy ra xa ơi là xa với sự bực bội rồi ngồi dậy. Tại sao lại nóng tới vậy chứ? Cả phòng im phăng phắc, không có ngay cả tiếng máy lạnh hay bất kỳ dụng cụ điện nào hết. Khi thử cầm remote lên bấm thì hoàn toàn im lặng, nhìn về phía đồng hồ điện tử ở đầu giường thì không thấy hiện lên con số gì hết. Hơn nữa khi nhấn công tắc đèn ở đầu giường thì nó cũng không có động tĩnh gì.
Cúp điện phải không?
"Ờ, tao biết rồi. Lát tao đi, không trốn đâu.". Tiếng Jins vang lên sau khi Bom nó la lối vụ đi làm báo cáo vào buổi chiều và vụ nó tắt điện thoại. Tôi nghe thấy.
[Mày đúng là. Ngày qua ngày cứ nằm ôm thằng Ton. Nếu hôm nay không ló mặt ra giúp làm báo cáo nhóm, tao sẽ loại tên mày ra.]. Tao nói là tao nghe thấy mà Bom. Mày la lớn vang qua phòng bên cạnh luôn rồi. Đây là điện thoại đó bạn, không phải loa phóng thanh. Tới mức này thì có cần mở loa luôn không?
"Mày bực bội chuyện gì vậy? Có vợ thì phải ở với vợ chứ. Ganh tỵ quá thì kiếm một người đi, nhưng chắc không bằng của tao được đâu.". Thằng Jins làm cái giọng nhạo bạn nó, quàng lại cánh tay mà tôi đã ném đi để lên ngực của tôi rồi kéo xuống nằm như cũ, cái thêm vào là nó đem chân gác lên nữa.
"Jins, tao nóng. Cúp điện, máy lạnh không chạy. Tránh ra xa xa đi.". Hiểu tình trạng khí hậu Thái Lan, phải không? Bây giờ 11 giờ, không có điện, không có máy lạnh, cửa sổ không có mở. Không khí trong lò nướng còn lạnh hơn nữa kìa.
"Lát tao đi mà. Hẹn tận 1 giờ, chắc chắn tao tới kịp. Thôi nhé.". Jins nó không trả lời tôi, nó trả lời thằng Bom xong thì nhấn cúp máy, ném điện thoại tôi lên phần giường phía sau lưng một cách không hề bận tâm, dùng cánh tay cứng cứng kéo tôi va vào ngực của nó.
"Jins, tao nóng. Lủng lỗ tai hả?"
"Tại sao cúp điện?". Ờ, lỗ tai nó lủng rồi. Nói một đàng, trả lời một nẻo, lại còn không chịu trả lời nữa.
"Không biết, chắc là cầu chì nổ. Tối qua mưa lớn như bão mà. Buông!! Tao nóng.". Tôi tụ tập sức lực lại đẩy cả tay cả chân nó ra, ngồi dậy cởi cái áo đẫm mồ hôi ra, nặn thành một khối rồi ném vào giỏ quần áo.
*Phụp*
"3 điểm! Yes!"
"T... Ton, làm cái gì vậy?"
"Mày bị cái gì vậy? Tao nóng chứ gì, mồ hôi quá trời. Tránh ra, tao ngủ tiếp.". Tôi không quan tâm sắc mặt kinh ngạc, giọng run run của thằng Jins, buông người xuống nằm tiếp, mền thì đạp ra xa giường rồi. Nóng cực kỳ.
"Mày cám dỗ tao hả?". Jins nó nhìn chằm chằm không ngưng luôn. Bị cái gì không biết nữa. Bạn con trai thì cởϊ áσ ở cạnh nhau được mà. Mặc dù bao lâu nay tôi chưa từng làm vậy với nó, quần áo đều đem vào phòng tắm thay, nhưng con trai mà hiểu không? Ngực cũng không có, xấu hổ cái gì?
Với tụi thằng Krist tôi cũng từng cởϊ áσ khi ở phòng tụi nó, đâu thấy có ai nhìn chằm chằm tôi một cách kinh ngạc như nó đâu.
"Ờ, cám dỗ. Nhìn tao có vẻ ngon chứ gì?". Khi cởϊ áσ ra, cái nóng bắt đầu bớt đi thì tôi cũng đủ cao hứng để ghẹo lại nó.
"Ừ". Thằng này tung hứng lại nữa chứ, có vụ nhìn chằm chằm không rời mắt, lại còn nuốt một ngụm nước bọt lớn nữa. Diễn sâu quá đó mày.
Kệ đi, giỡn với nó chút. Ngủ tiếp không nổi nữa rồi.
"Muốn ăn thì ăn đi, cứ nhìn hoài. Hay là không dám vậy chồng?". Tôi quay người lại về phía Jins, giả vờ mỉm cười ngọt lịm, lim dim mắt nhìn nó nữa.
"Ton, mày nói cái gì ra vậy? Sẵn sàng rồi hay sao?". Giọng nó có vẻ hơi khàn một chút, chắc là khát nước giống tôi bởi vì thời tiết nóng làm cho đổ mồ hôi nhiều quá mức.
"Sẵn sàng?". Đó là câu hỏi, nhưng chắc người còn lại nghe thành câu trả lời. Bởi vì chỉ nói là sẵn sàng, đối phương liền di chuyển cưỡi lên người tôi bằng tốc độ ánh sáng.
Nhanh tới mức máy bay tàng hình hay chiếc F-15 còn không bằng nó.
Một lúc sau, Jins liền nhấn môi lên cái miệng của tôi mà nó đang định kêu lên với sự kinh ngạc ngay lập tức.
Tôi kinh ngạc, rất là kinh ngạc.
Thằng Jins nó... nó...
Hôn tôi!!
Bởi vì cơn sốc nên làm cho tôi không hề vùng vẫy chống cự. Nó gặm nhắm môi tôi một lúc lâu rồi lè lưỡi ra, thúc đẩy cái thứ ướŧ áŧ chen vào khe miệng, ngang nhiên tiến vào trong khoang miệng của tôi.
"Ư...". Tôi vừa mới định thần được lúc nó chen đầu lưỡi vào, nhưng vùng vẫy không nổi bởi vì vẫn còn sốc, nên chỉ có thể kêu lên chống đối trong họng.
"Ưm~...". Jins rên bởi sự thỏa mãn, nó hôn và đuổi theo cái lưỡi mà tôi di chuyển trốn đi một cách chuyên nghiệp.
Tôi biết là nó rất giỏi, chắc qua tay hàng trăm đứa con gái rồi quá. Nhưng tôi chưa từng với ai hết, người yêu cũng không có. Ngày qua ngày chỉ có nhóm bạn, hôn còn chưa từng nữa là.
À không, bây giờ thì từng rồi.
Và cũng đã biết rằng nó thật sự hôn giỏi.
"Ức... Ư!". Tôi kêu lên chống đối rồi bị sặc bởi vì thiếu không khí, thế nên cái lưỡi nóng mới lùi ra. Nhưng chắc nó vừa lòng rồi quá, bởi vì nó chơi quấn quýt, chà chơi chơi lưỡi của tôi, làm cho tôi nổi da gà đúng lâu.
Tưởng đâu nó sẽ tha, nhưng không. Nó đổi từ miệng, kéo lưỡi xuống cổ của tôi thay vào đó.
"A!". Tôi kêu lên rồi thở gấp lấy không khí vào phổi thật mạnh sau khi bị hôn tới nỗi quên cách thở.
"Ưmm... Ton..."
"Hức... Ư!". Cứng nhắc, thấy cứng nhắc khắp phần bụng khi bị đối phương liếm khắp cổ, rồi một lúc sau lại cảm thấy nhói giống như da bị hút đi. Bàn tay được đưa lên định đẩy nó đi thì lại thành ra đặt lên trên vai của thằng Jins.
"Ton, Jins yêu Ton, yêu lắm.". Jins nó nói mớ cái gì của nó tiếp trong lúc đang vùi đầu vào người tôi không ngừng.
Bây giờ mặt nó kéo xuống chỗ lồng ngực. Sau đó thì...
*Nhói*
"A!"
"Thiệt chứ, giọng mày..."
"D... Dừng... a... Thằng... ư... Jins... Mày làm gì vậy?"
"Rên... nữa đi, Ton. Giọng... mày đúng... dễ nghe luôn.". Nó nói bằng giọng run rẩy cứ như vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa còn mút điểm trên ngực tôi không ngừng.
Tiếng đôi môi bao trùm xuống mút lấy vang khắp phòng trộn lẫn với tiếng kêu của tôi.
Tôi chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ.
Rồi tại sao phải là bạn của mình chứ?
Tại sao Jins lại làm như vậy?
Tôi nhắm mắt, nhớ tới chuyện của Lann, chuyện của Krist. Và bây giờ sắp tới tôi sao?
"Ton... yêu... yêu nhất luôn.". Jins kéo mặt lên thì thầm bên tai một cách thều thào nhưng cũng vững chắc.
KHÔNG!
"Thằng chết tiệt! Mày làm cái gì vậy, Jins?". Thân hình của người mà tôi đang hỏi và nhìn với sự khó hiểu bị đạp ngửa ra cuối giường.
Người bị đạp nhìn tôi vừa giận vừa ngơ ngác, khác với tôi đang chỉ có giận nó mà thôi, tới mức suýt nữa đã phun lửa.
"Bị gì vậy Ton? Giận cái gì? Hay là mày nóng? Tao quên là mày dễ bị nóng. Tiếp ở phòng tao không? Để mở máy lạnh mát mẻ cho.". Nó vò tóc của chính mình để bình tĩnh tâm trí, tiến tới nắm lấy tay tôi.
"Đừng có tới gần đó. Nếu tới gần thì tao đạp thêm cú nữa chắc luôn. Kỳ này tao đánh nữa đó. Mày làm cái gì vậy? Tao là bạn mày mà.". Người nghe không dừng lại bởi vì bị tôi giơ chân lên dọa, nhưng lại đứng hình khi tôi nói là bạn. Sắc mặt nó càng ngơ ngác hơn trước.
"Bạn?"
Dù mày ngơ ngác nhưng tao cũng không quan tâm. Bỏ công tin tưởng, xem như là bạn bè, thân thiết không khác gì nhóm bạn thân luôn, chịu cho nó tới ở lại phòng gần cả tháng. Rồi tại sao nó lại làm như vậy chứ?
"Ờ, tao bỏ công xem mày là bạn không khác gì bạn thân, mày lại đập tan sự tin tưởng của tao như vậy sao, thằng dễ dãi? Nứиɠ quá thì đi tɦủ ɖâʍ đi. Hay là mày nhập tâm quá mức cái vai vợ chồng mà tụi mình giỡn vậy? Thằng nghiệp chướng!"