Edit: Mộc
Từ khách sạn ra ngoài đã hơn mười rưỡi tối. Gió lạnh mang theo mùi tanh của nước biển phả vào mặt, hơi lạnh ngấm đến tận xương cốt. Từ Phẩm Vũ vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tung. Ánh đèn ô tô chiếu lên gương mặt cô, cô nhanh chóng bước đi.
Lúc ngồi vào ghế phụ, Từ Phẩm Vũ còn đang suy nghĩ có nên giải thích với Thẩm Hữu Bạch không, nhưng cô lại lo là Thẩm Hữu Bạch sẽ cho rằng đó chỉ là một cái ôm mà thôi, chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng, giải thích mới là giấu đầu lòi đuôi.
Nghĩ lại nụ cười đầy ẩn ý của Chu Khải Đường, trong lòng cô đã đâm tên tiểu nhân này vô số nhát.
Anh ta đúng là tổ tông của cô mà.
Bên trong xe chỉ có tiếng người dẫn chương trình lải nhải trên radio. Lúc vừa lên xe, cô đã thấy áo khoác của Thẩm Hữu Bạch vứt ở ghế sau, trên người chỉ mặc áo len màu xám.
Anh cầm vô lăng, tay áo xắn lên tận khuỷu tay, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ. Cảnh đêm vụt qua biến thành những hình ảnh phản chiếu trên mặt đồng hồ.
“Ngày mai em làm ca tối.” Giọng Từ Phẩm Vũ xen lẫn tiếng cười nói của phát thanh viên.
Anh đã nói chờ cô có thời gian thì sẽ dọn nhà.
Thẩm Hữu Bạch nhìn cô một cái qua kính chiếu hậu, sau đó lại nhìn ra mặt đường. Không có tiếng trả lời, xe tiếp tục đi vào đường hầm. Ra khỏi đường hầm rồi nhưng anh vẫn không nói gì.
Từ Phẩm Vũ khẽ cắn môi. Ba mươi phút sau, xe dừng dưới toà nhà cô ở. Từ Phẩm Vũ đặt tay lên cửa xe, quay đầu nói với anh: “Vậy em về đây.”
Thẩm Hữu Bạch lạnh nhạt cúi đầu tìm hộp thuốc lá, lấy ra một điếu đặt lên môi. Một tay anh chắn gió để chẩm lửa.
Từ Phẩm Vũ xuống xe, nói lại với anh, “Ngủ ngon.”
Cửa xe đóng lại. Thẩm Hữu Bạch nhìn theo bóng dáng cô rời đi giữa làn khói thuốc mỏng manh.
Anh nhìn đèn trên hành lang từng tầng bật sáng, lại nhìn nó tắt dần, sau đó mới khởi động xe.
Sáng sớm đầu mùa đông, cô vén chăn, chân trần đạp lên sàn nhà lạnh nổi da gà. Từ thời học sinh Từ Phẩm Vũ đã yêu ngủ nướng, sau khi đi làm mới ép buộc bản thân phải dậy sớm. Hôm nay làm ca tối có nghĩa là không cần dậy sớm nữa, nhưng vì tâm trạng không tốt nên cô gần như mất ngủ.
Lúc chuông cửa vang lên cũng là lúc Từ Phẩm Vũ vừa mới tắm xong. Cô khoá vói nước, dùng khăn tắm vội lau khô tóc, còn chưa kịp mặc nội y, chỉ kịp khoác áo ngủ lên.
Cô chạy tới cửa, để lại trên nền nhà những dấu chân còn ướt. Nhìn qua mắt mèo thấy người đến là ai cô mới mở khoá an toàn.
Thẩm Hữu Bạch thấy cô buộc tóc còn hơi ẩm, da thịt trắng nõn giống như vừa mới tắm xong.
Nước còn sót lại trên cổ trượt xuống xương quai xanh, Từ Phẩm Vũ kéo lại áo ngủ. Cô đóng cửa chính, đột nhiên không biết nên làm gì tiếp theo, liền đẩy Thẩm Hữu Bạch ngồi xuống ghế.
“Anh ngồi đi, em đi lấy cho anh cốc nước ấm.” Từ Phẩm Vũ vừa nói vừa đi về phía nhà bếp.
Thẩm Hữu Bạch nhìn xung quanh nhà, sau đó nhìn cô, nói, “Em chưa thu dọn đồ đạc.”
Từ Phẩm Vũ hơi sửng sốt, ‘a’ lên một tiếng. Cô chợt hiểu ra, phản ứng lại anh, “Em tưởng là vụ chuyển nhà này tạm thời gác lại đã.”
Thẩm Hữu Bạch nhăn mày, “Vì sao?”
Từ Phẩm Vũ cười khổ, “Không phải chúng ta đang chiến tranh lạnh à?”
Anh phủ nhận, “Có à?”
Cô hỏi ngược lại anh, “Không có à?” Cô mếu máo, “Mặt anh chỉ còn chưa kịp viết mấy chữ anh không muốn nói chuyện với em thôi.”
“Sao có thể chứ.” Thẩm Hữu Bạch trả lời rất nhanh, mày càng nhíu chặt hơn.
Cô không cam lòng, ấm ức nói, “Trong mắt em thì vẻ mặt của anh chính là như thế.”
Thẩm Hữu Bạch hít thở nặng nề, hai người đều nhìn nhau. Lúc anh đang định mở lời thì Từ Phẩm Vũ đã ngồi xổm xuống trước mặt anh, “Em không biết về trò chiến tranh lạnh này, càng không biết làm bộ làm tịch với anh, hoặc là tỏ ra lạnh lùng hơn cả anh.”
Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ phía sau sô pha tới trên mặt cô, “Cho dù anh không để ý đến em cũng không sao, em có thể cố hết sức lấy lòng anh. Nhưng mà em sẽ cảm thấy khổ sở.”
Thẩm Hữu Bạch khẽ nói, “Xin lỗi.”
Từ Phẩm Vũ ngẩn người, không nghĩ là anh sẽ xin lỗi một cách thẳng thắn như vậy.
Cô cúi đầu cười, kéo tay anh.
Năm ngón tay cô đan với năm ngón tay anh, giọng cô nhẹ nhàng, “Em rất nhớ anh…”
“Từ tối qua đến bây giờ…” Từ Phẩm Vũ nói.
Cô nâng mu bàn tay anh, đặt lên nụ hôn mềm mại.
Bắt đầu từ ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, ngón út, cuối cùng lưu luyến đến lòng bàn tay. Hơi thở nóng bỏng từ cô chạm vào lòng bàn tay anh.
Thẩm Hữu Bạch không chỉ nghe thấy, mà còn cảm thấy được ánh mắt khát vọng của cô. “Anh có thể giúp em không?”
Từ Phẩm Vũ đặt tay anh lên mặt mình, “Em muốn Thẩm Hữu Bạch, ở bên trong thân thể em.”
[…] Đoạn này lược bớt 200 chữ để giữ tâm hồn thanh tịnh đầu năm mới ^^
P/S: Chúc các bạn năm mới gặp thật nhiều may mắn nhé!!!