Mấy hôm nay nhiệt độ giảm xuống, bình minh tới muộn, sáng sớm còn có thế thấy một vài vì sao trên bầu trời. Hơi thở biến thành sương mỏng khiến người ta không còn nhớ chút nào tới mùa hạ nóng bức.
Dạo này Từ Phẩm Vũ không còn hay chạy tới khu lớp học ở đối diện nữa, nguyên nhân thứ nhất là vì trời lạnh nên lười. Nguyên nhân thứ hai là trước đây ý đồ của cô là lắc lư trước mặt Thẩm Hữu Bạch để anh biết cô có tồn tại.
Sau khi tan học, Từ Phẩm Vũ đi tới phòng làm việc của giáo viên. Lâm Hoành đang phê bài tập, không ngẩng đầu lên, nói, “Thầy Vương xin nghỉ nên hai tiết của thầy Vương sẽ đổi sang ngày mai.”
Từ Phẩm Vũ chớp mắt, mừng rỡ nói, “Vậy buổi chiều sẽ không có tiết đúng không ạ?” Lâm Hoành ngẩn người, ngẩng đầu lên trợn mắt với cô, “Tự học không phải là giờ học à?”
Từ Phẩm Vũ lập tức thành thật cúi đầu, “Vâng, vâng, vâng.”
Lâm Hoành lại tiếp tục chữa bài, nói thêm, “Chăm chỉ học đi, đừng ai chuồn mất đấy!”
Từ Phẩm Vũ ngoan ngoãn đáp lại, trong đầu đã nhìn thấy cảnh tượng cả lớp trống trơn sau khi cô thông báo tin tức.
“À, còn nữa…” Từ Phẩm Vũ đang định đi thì dừng lại. Lâm Hoanh gấp vở bài tập, nhìn cô, “Không hiểu sao gần đây tôi lại nghe nói em và hội trưởng hội học sinh…” Anh ta kéo dài âm cuối, nói đến đây rồi ngừng lại, không nói hết cũng có thể ngầm hiểu. Từ Phẩm Vũ bình tĩnh, “Thầy cảm thấy có khả năng không?”
Lâm Hoanh đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu, “Hừm, đúng là không có khả năng lắm.”
Mặc dù đây đúng là đáp án Từ Phẩm Vũ muốn, nhưng nghe thế vẫn thấy khó chịu. Cô bực bội đáp, “Cảm ơn thầy đã xem thường em.”
Lâm Hoành cười an ủi, “Đừng để trong lòng, thầy chỉ nói sự thật thôi.”
Từ Phẩm Vũ hít sâu một hơi, cố kiềm chế kích động, giơ tay ôm quyền, “Cáo từ, ngàn vạn đừng tiễn!”
Cho dù không tính đến gia thế, trong mắt của Lâm Hoành, Từ Phẩm Vũ vẫn là một nữ sinh xinh đẹp. Nhưng cô và Thẩm Hữu Bạch thì giống như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, khiến cho người ta không thể liên tưởng được hai người đó ở bên nhau. Vậy nên anh ta cảm thấy chuyện kia không có khả năng lắm.
Nhưng có lẽ anh ta chưa từng thấy, ngọn lửa bùng cháy giữa trời đất đầy băng tuyết, hai loại cực đoan giao hoà vô cùng tuỳ ý.
Trong phòng nghỉ của Hội học sinh, ánh sáng yếu ớt, rèm cửa che kín. Một chiếc khăn quàng cổ màu nóng treo trên tay nắm nửa, đối diện sô pha là cửa kính, chiếu ra hai bóng người đang trập trùng lên xuống.
Từ Phẩm Vũ ấn bờ vai anh, ngồi lên hai chân anh, quần dưới đã vứt quanh sô pha. Thẩm Hữu Bạch chỉ nắm lấy hông cô, hoàn toàn không có ý định chủ động. Khi cô hơi nâng mông lên, anh nhìn thấy miệng huyệt như có ý thức nuốt lấy vật to dài kia rồi lại phun ra.
Lần này đúng là do Từ Phẩm Vũ dụ dỗ anh trước.
Đầu tiên cô lén lút trốn ở chỗ ngoặt hành lang, đợi Thẩm Hữu Bạch đi ngang qua thì đột nhiên kéo anh lại. Sau đó ôm lấy cánh tay anh, ghé sát tai nói, “Hội trưởng, em muốn làm với anh.” Thẩm Hữu Bạch không cách nào từ chối được.
Bởi vì trời càng lạnh, lại càng muốn đi vào thân thể ấm áp của cô.
Chờ cô từng chút từng chút ngậm lấy vật kia của anh, khoái cảm vừa phong phú lại vừa như tra tấn người. Từ Phẩm Vũ cắn môi, ngồi xuống hoàn toàn, bị vật kia đâm thẳng hết cỡ, no đến mức bụng dưới hơi lồi lên. Dục vọng nóng bỏng chen chúc ở bên trong, cô khó khăn nâng người lên, lại ngồi xuống, chỉ ma sát đôi chút đã khiến toàn thân cô run rẩy.
Tựa vào bả vai Thẩm Hữu Bạch một lúc, nhưng bụng dưới căng trướng không được xoa dịu, cho nên cô bắt đầu chậm chạp di chuyển, không ngừng lấp đầy lỗ hổng khát vọng, giống như từng cơn hải triều xô vào lòng.
Nghiền qua sâu bên trong khiến cô đau nhức nhưng đồng thời cũng từ từ bị đẩy lên cao trào.
“A… Anh không có giờ học à…” Từ Phẩm Vũ khẽ đung đưa eo, ý thức đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Thẩm Hữu Bạch thưởng thức đôi mắt si mê của cô, xung quan con ngươi là một vầng sáng quyến rũ màu ngọc. Anh có chút thất thần, thở dốc nặng nền, cổ họng ám ách, “Chắc là có.”
Nói như vậy thì chắc chắn là có giờ rồi. Từ Phẩm Vũ đưa tay vòng lấy cổ của anh, “A… Vậy em sẽ kết thúc… nhanh…” Mỗi chữ cô nói ra đều như rên rỉ, quấn lấy anh. Thẩm Hữu Bạch hôn môi cô, “Anh không ngại nếu em chậm một chút đâu.”
Anh là cơn mưa gột rửa đầu óc, khiến cô từ từ lạc lối.
Tràn ngập khoang miệng là mùi vị nước bọt, pha lẫn hơi thở nóng bỏng. Còn cả âm thanh khi ma sát với thắt lưng anh, tiếng leng keng nhỏ bé không thể ngăn được tiếng nước kiều diễm.
Từ Phẩm Vũ mệt đến mức dừng mọi hành động, như thế liền nuốt trọn vật nóng bỏng của anh, ngồi trên đùi anh. Âm thần bị chống đỡ đến tận cùng, khẽ run lên. Bàn tay phía sau đẩy hai mông cô, cảm giác được vật chôn trong cơ thể đang đâm vào, di chuyển chật chội, chỗ giao hợp phát ra tiếng động ái muội. Cô phát ra tiếng ngâm, mềm nhũn áp vào anh.
Lúc chạng vạng mới rời khỏi trường. Từ Phẩm Vũ đặt tay bên miệng rồi hà hơi, làn sương bay ra từ miệng còn chưa tan hết thì tay đã bị tóm lấy, nhét vào túi áo ngoài của anh.
Đi tới trạm tàu điện ngầm, cô ngẩng đầu nhìn sắc trời như bị ai đổ mực nước.
Về gần đến nhà, Từ Phẩm Vũ nói với anh, “Anh mau về đi, mặc nhiều quần áo một chút, cẩn thận bị cảm. Ngày mai gặp lại!”
Đèn tín hiệu từ đỏ chuyển sang xanh. Cô nhanh chóng sang đường, sau đó xoay người phất tay với Thẩm Hữu Bạch.
Không hiểu sao bóng dáng anh lại làm Từ Phẩm Vũ hoảng hốt trong một giây.
Đèn đường thưa thớt, ánh sáng mờ nhạt chiếu ra đường nét của nhà cửa và cây cối. Từ Phẩm Vũ dừng chân, ở ngã ba trước mặt hình như có một chiếc ô tô màu đen. Gió đêm thoáng mùi dầu khói, rất lạnh. Cô rùng mình một cái rồi ôm túi sách vào nhà.
Khi Từ Phẩm Vũ biến mất sau cánh cửa, chiếc ô tô đen đỗ cách đó không xa liền sáng đèn, chỉ trong chốc lát đã rời đi.
Trong nhà họ Thẩm, Giản Nguyệt ngồi bên bàn ăn được bày biện sang trọng, cầm trong tay bộ dao nĩa tinh xảo. Bà ta nhìn một chút món bò bít tết màu sắc mê người nhưng không hề thấy thèm ăn, chỉ nhấc tách hồng trà lên. Mùi thơm của trà nóng xông vào, mới chạm tới chóp mũi thì một người đàn ông lớn tuối vội vã đi tới trước mặt bà, “Bà chủ!”
Giản Nguyệt đặt tách trà xuống, ông ta càng cúi thấp người hơn, nói mấy câu bên tai bà. Chỉ vài lời ngắn ngủi đã làm bà run tay, va vào tách trà. Nước trà sóng ra khỏi ly, xuôi theo hoa văn tinh tế, trượt tới đĩa kê.
Giản Nguyệt gật đầu, bảo người giúp việc ra ngoài. Bà ta nhắm mắt lại, trầm ngâm một lúc, cầm điện thoại lên rồi gọi đi. Điện thoại ngay lập tức được nhận, bà ta vì lo lắng nên vội nói, “Hữu Bạch, con ở đâu…”
Chờ một lúc lâu nhưng bên kia không hề đáp lại, Giản Nguyệt nhíu mày, “Sao thế?”
Đáp lại là một giọng nam trầm thấp, “Con ở chỗ tôi, cô yên tâm.”
Nói xong, ông ta hạ cửa kính xe xuống, ném điện thoại ra ngoài cửa sổ. Bánh xe nghiền lên chiếc điện thoại, linh kiện máy móc lập tức chia năm xẻ bảy.
Người ngồi ở ghế sau, dùng đôi mắt rất giống với ông, nhìn kỹ từng hành động của ông, biểu hiện lạnh nhạt.
P/S: Có bạn nào tưởng tượng ra tiếp đoạn sau như nào không? Nếu tưởng tượng theo phim Đài Loan 7749 tập thì chắc nhiều muối lắm