Sáng sớm thứ bảy, trời mưa nhỏ. Nước mưa tích lại trên mái, rồi trượt xuống cửa sổ. Từ Phẩm Vũ ngồi trên bồn cầu, nhìn chăm chú vết đỏ sẫm trên quần lót.
Cô sửng sốt một lúc lâu, nghĩ thầm, kinh nguyệt chọn thời gian rất đúng lúc để tới chơi. Tối hôm qua cô còn lén lút chạy tới tiệm thuốc để mua thuốc tránh thai, mà tạm thời thì không cần dùng rồi.
Thay một chiếc quần bò sẫm màu, Từ Phẩm Vũ treo chiếc váy vốn chuẩn bị để mặc vào tủ. Lấy thêm hai miếng băng vệ sinh rồi ra ngoài.
Cô đi tới trước bậc thang nhà Thẩm Hữu Bạch, đứng một lúc lâu, gấp ô lại rồi nhấn chuông. Sau khi chuông reo, đợi khoảng mười mấy giây mà vẫn không có động tĩnh gì. Cô đang định ấn thêm lần nữa thì cửa mở ra.
Thẩm Hữu Bạch mặc áo phông màu xám, trên đầu anh phủ một chiếc khăn mặt, mái tóc ướt nhẹp, còn đang nhỏ giọt, có lẽ vừa mới tắm xong.
Sau khi đi vào, cô quét mắt bốn phía. Ánh sáng trong phòng rất yếu. Anh lấy một đôi dép nữ trong tủ ra, “Sao không gọi anh tới đón em?”
Từ Phẩm Vũ vừa đổi giày vừa nói, “Đang mưa, chạy tới chạy lui thì phiền lắm.” Hôm nay cô mặc một chiếc áo lông màu bạc. Khi cô khom lưng cởi giày, cổ áo trễ xuống.
Ánh mắt Thẩm Hữu Bạch dừng ở khuôn ngực trắng nõn của cô và chiếc áo lót. Nhưng cô đã nhanh chóng thẳng người. Thẩm Hữu Bạch nhìn gương mặt cô, ” Đã ăn sáng chưa?”
“Ừm.” Từ Phẩm Vũ gật đầu, đẩy anh một cái, “Anh đi nhanh đi, mau sấy tóc kẻo bị cảm đấy.”
Trước khi Thẩm Hữu Bạch ra khỏi phòng khách đã dặn cô, “Điều khiển ti vi ở trên bàn.” Sau khi anh vào phòng tắm, Từ Phẩm Vũ không bật ti vi mà đi tới hành lang. Cô nhìn lại một lượt tất cả các bức tranh treo ở đây.
Thẩm Hữu Bạch sấy khô tóc, ra khỏi phòng tắm. Phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ. Anh nhìn thoáng qua hành lang, có ánh đèn.
Cô đứng trước bức tranh kia, hẳn là đang thưởng thức nó. Thẩm Hữu Bạch run lên. Mộng cảnh dễ dàng bị lãng quên, nhưng khi có một hình ảnh nào đó trùng khớp với hiện thực thì sẽ đột nhiên nhớ lại. Giống như lúc này đây, Từ Phẩm Vũ nhận ra anh đến liền xoay người lại.
Ánh mắt anh lập tức nhìn về phía tay cô. Từ Phẩm Vũ không hiểu, giơ tay lên nhìn, nhưng chẳng thấy có gì cả. Anh đi tới, nắm lấy tay cô. Đầu ngón tay lạnh lẽo dường như đang xác nhận xem trên trên tay cô có thứ gì không.
“Anh muốn xem bói cho em à?”
Thẩm Hữu Bạch nhìn cô một lúc, không lên tiếng, dắt cô quay lại phòng khách. Từ Phẩm Vũ ngồi trên sô pha, nhìn anh mở laptop.
Ngón tay thon dài của anh rời khỏi phím cảm ứng, quay đầu nói với cô, “Em chọn đi.”
Đầu óc cô mơ hồ, chớp mắt vài cái, “Sao cơ?”
Ánh mắt nhìn về phía màn hình, thấy những clip được sắp xếp chỉnh tề, từ tên gọi đã có thể đoán ra nội dung, ngoại tình, mê hoặc, nữ sinh cấp 3, nhìn trộm, nhục dục, v.v…
Thấy vẻ sửng sốt của cô, Thẩm Hữu Bạch hỏi, “Không phải em muốn xem à?”
Từ Phẩm Vũ quên mất còn có việc này. Không phải cô thật sự muốn xem, nhưng đành lướt thử. Không dưới 30 bộ phim. Từ Phẩm Vũ cau mày, “Sao nhiều thế?”
Anh đã nhìn thấy nhiều phụ nữ khỏa thân như thế sao?
Thật ra tất cả clip đều là Chu Khi Sơn gửi cho anh, nam sinh đang ở thời kì hormone dồi dào, cũng vui vẻ nhận.
Có điều anh chỉ xem khoảng 2, 3 bộ, những phim mà nữ chính có nét mặt, hoặc tiếng nói giống Từ Phẩm Vũ. Thẩm Hữu Bạch hiểu sai ý cô, “Em thích thì anh sẽ gửi cho em.”Cô mếu máo, “Không thích, tự anh xem đi.”
Tâm trạng Từ Phẩm Vũ rất chán nản, nhanh chóng kéo chuột, không cái tên nào hấp dẫn cô.
Di chuột một lúc lâu, cô không nhìn Thẩm Hữu Bạch, hỏi anh, “Trong này, anh… thích nhất là phim nào?”
Thẩm Hữu Bạch nghiêng người về phía trước, di chuyển chuột, “Phim này.”
Khi anh đưa tay tới gần cô, hơi thở ấm áp phất qua sợi tóc bên tai cô. Tai Từ Phẩm Vũ hơi nóng lên.
Cô biết loại phim này thường không có nội dung gì, thậm chí vừa bắt đầu đã đi thẳng vào vấn đề. May mà bộ phim Thẩm Hữu Bạch mở ra vẫn có chút tình tiết nên cô có thể kiên trì thêm một lúc.
Câu chuyện bắt đầu, nữ sinh và bạn trai đến một làng du lịch, ánh mắt ông chủ nhà nghỉ nhìn nữ sinh có vẻ hèn mọn. Tối đến, cặp tình nhân tách ra để thay đồ tắm, hẹn nhau đi ngâm suối nước nóng. Từ Phẩm Vũ đã đoán được hướng đi của bộ phim, nhưng không ngờ diễn biến sẽ nhanh như vậy.
Sau khi nữ sinh thay xong quần áo, đi tìm bạn trai thì có một bé gái rụt rè nói với cô ta là bạn trai cô ta hẹn ở một địa điểm khác.
Từ Phẩm Vũ bực bội, sao cô gái đó không gọi điện thoại cho bạn trai để hỏi lại, tình tiết chẳng hợp lý gì cả, đối với loại phim này, hợp lý hay không không quan trọng.
Nữ sinh đi vào trong phòng liền bị che miệng và mũi, mặt trợn trắng rồi ngất đi.
[…]
Từ Phẩm Vũ ôm đầu gối, liếc trộm người bên cạnh một chút.
Tuy hiện giờ mặt anh không có cảm xúc gì, nhưng anh vẫn đang nhìn màn hình chăm chú.
Cô cụp mắt lại, hờn dỗi chồng chất trong ngực.
Thẩm Hữu Bạch chẳng có hứng thú gì với loại phim này, chỉ trừ phân đoạn sắp tới. Anh chú ý chỉ vì sắp tới 28 phút 3 giây.
Từ Phẩm Vũ trợn to mắt, hơi thở hơi ngừng lại. Từ góc quay này, nữ chính và Từ Phẩm Vũ có tám phần giống nhau.
Trong lúc hoảng hốt, ngay cả tiếng rên rỉ cũng rất giống cô.
Từ Phẩm Vũ ngây người một lúc, sau khi tỉnh táo lại, khoang miệng cô khô khốc. Theo bản năng, cô quay đầu sang nhìn Thẩm Hữu Bạch. Anh nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, tay chống mặt, ánh mắt dính vào màn hình máy vi tính. Cô vô thức nhìn vào giữa hai chân anh, sau đó ánh mắt như bị bỏng, vô tình gặp mắt anh.
Trong con ngươi Thẩm Hữu Bạch có một tầng sắc dục mỏng manh. Từ Phẩm Vũ khó khăn nói, “Vốn dĩ, hôm nay, em dự định cùng với anh…chuyện kia.”
Cô vừa nói xong câu đó, ánh mắt Thẩm Hữu Bạch lập tức tối lại, thân hình anh khẽ nhúc nhích. “Nhưng mà ngày nghỉ lễ của em lại đến.” Cô vội vàng bổ sung.
Anh nghe xong liền quay trở về tư thế lười biếng như lúc trước, mắt nhìn vào màn hình. Từ Phẩm Vũ ngẩn người một giây, sau đó nữ diễn viên trong phim bắt đầu rên rỉ to hơn.
Cho dù có giống cô đi nữa thì cũng là một người phụ nữ khác. Từ Phẩm Vũ bực mình, vươn người ngồi lên eo anh. Hành động của cô làm Thẩm Hữu Bạch sợ đến sửng sốt.