Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 86: Cháu chính là đứa con bị bỏ rơi
Dường như Triệu Phương Loan nhìn thấy sự khác thường của cô, nhưng lại làm như không nhìn thấy mà chỉ nói tiếp: "Ban đầu bác muốn tổ chức ở nhà họ Hạ, nhưng ông cụ hơi để ý chuyện cháu từng ngồi tù, nói rằng muốn làm thì cứ làm, chỉ là không được tổ chức ở nhà họ Hạ." "Vậy thì không cần tổ chức đâu ạ, cháu xin ghi nhận lòng tốt của bác gái." Hướng Thu Vân kh người, nhặt chiếc đũa dưới đất lên rồi để lên trên bàn, tốc độ nói nhanh toát lên vẻ gấp gáp.
Có người giúp việc đi lên phía trên, để lại cho cô một đôi đũa sạch rồi lấy đôi đũa bấn đi.
Triệu Phương Loan thở dài, không biết đang nói về chuyện này hay là về chuyện khác: "Bác có lòng mà không đủ sức. "Bác gái đừng tự trách, bác đã làm rất nhiều việc cho cháu rồi." Nét mặt của Hướng Thu Vân đã hồi phục lại như bình thường, nhưng sắc mặt vẫn hơi tái nhợt: "Bữa tiệc sinh nhật chỉ là hình thức thôi, cháu không để ý đâu." "Bây giờ không phải là cháu có để ý hay không, mà là người khác có để ý hay không. Đây là sinh nhật năm đầu tiên cháu ra tù, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chăm chăm. Nếu như thật sự lần này chỉ tổ chức qua loa, vậy trong mắt bọn họ cháu thật sự trở thành đứa con bị vứt bỏ. Hướng Thu Vân gắp đồ ăn, mùi vị như nhai sáp nến: "Cho dù người khác nhìn như thế nào thì thực tế cháu chính là đứa con bị vứt bỏ." "Bác đã giao cho người dưới chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật và cũng đã phát thiệp mời rồi, ngày mai cháu đi ra ngoài với bác là được." Triệu Phương Loan không hỏi ý kiến của cô nữa mà giải quyết dứt khoát.
Đã phát thiệp mời rồi nên Hướng Thu Vân không thể nào từ chối được nữa, cô cúi đầu, im lặng ăn ccm.
Sau khi ăn xong, Giang Hân Yên đến và ngồi nói chuyện thường ngày cùng với Triệu Phưcng Loan trong phòng khách. Nói được một lúc, cô ta mỉm cười và nói với Hướng Thu Vân: "Nói nhiều quá cũng thấy hoi khát nước, cô có thể bưng đĩa trái cây trên bàn đến đây giúp tôi được không?" Hướng Thu Vân không nhúc nhích.
Hạ Vũ Hào không ở đây, cô cũng không sợ việc mình không tôn trọng dẫn đến chọc tức Giang Hân Yên mà phải làm bộ cho cô ta xem. Thấy vậy, dường như Giang Hân Yên nhớ ra gì đó: "Tôi nói rõ một chút, chân của tôi không tiện nên mới nhờ cô giúp. Tôi không có ý coi cô là người giúp việc để sai bảo đâu."
Cô ta nói với vẻ nghiêm túc: "Có lẽ cô làm việc ở Club Mộng Hương trong thời gian dài, nghe thấy những lời như nhờ cô giúp lấy đồ sẽ cảm thấy là đang sai khiến cô. Nếu như những lời nói của tôi đã xúc phạm đến cô thì mong cô tha thứ."
Cô ta nhai lại ba chữ "club Mộng Xuân", làm như vô tình mà liếc mắt về phía Triệu Phương Loan.
Triệu Phương Loan cần một miếng hoa quả nhỏ đã được cắt sẵn, khoé môi hơi cong lên. "Cô Giang không nhảy múa được nhưng có thể đi làm biên kịch đấy. Nếu như cô viết kịch bản cung đấu hay là trạch đấu, tôi thật sự cảm thấy cô có thể trở thành thần sách đó. Hướng Thu Vân thản nhiên nói. "Cảm ơn lời đề nghị của có, nhưng có ở trong tù hai năm tôi đã học được những thứ về mặt tài chính. Bây giờ tôi là thành viên trong bộ phận tài chính của tập đoàn Giang Nam, mỗi ngày đều rất bận nên không làm biên kịch được rồi."
Giang Hân Yên nở nụ cười nhẹ nhàng.
Mỗi một câu nói của cô ta giống như con dao nhúng độc, đâm mạnh vào trái tim của Hưởng Thu Vân. Hướng Thu Vân mím chặt môi, không nói gì. "Nếu như cô không muốn làm trong club Mộng Xuân nữa, thật ra cũng có thể giống như tôi, học một chút về tài chính hoặc là những kiến thức khác, sau đó đổi sang một công việc mới."
Giang Hân Yên nhíu mày, lo lắng nói: "Nhưng có điều hoi phiền phức là cô từng ngồi tù, có lẽ những trường đại học khác sẽ không nhận. Nhưng cô cũng không cần lo lắng về chuyện này, nếu như cô xác định được trường học nào thì tôi có thể nhờ anh Vũ Hào giúp cô liên hệ." "Cô nói nhiều như vậy có khát không?" Hướng Thu Vân đứng lên, bưng hoa quả đến trước mặt Giang Hân Yên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!