Chương 666: Tần Vô Song chết
“Ha ha, cậu chủ nhà họ Tò gì chứ, cho rằng cánh cổng nhà họ Tô dễ vào vậy sao?”, ở một bên khác, trong khe không gian, Tò Cửu Hiến cười hả hê.
Đúng lúc này.
Dưới ánh mắt của ngàn người.
Cuối cùng, Tô Minh vẫn im lặng, kiệm lời từ đầu đến giờ chợt mở miệng.
Tô Minh nhìn Tô Vô Song
hỏi: “Anh muốn sống?”
Hỏi một cách đột ngột và cực kỳ bình tĩnh.
“Đương nhiên rồi!”, Tô Vô Song không hiếu tại sao Tô Minh lại hỏi thế, nhưng vẫn gật mạnh đầu: “Tòi muốn sống, tôi muốn tất cả mọi người trong nhà họ Tò đều sống”.
“Vèo!”
Đáp lại Tô Vô Song lại là một chưởng.
Một chưởng đến rất đột ngột.
Chẳng ai ngờ Tô Minh sẽ ra
tay.
Dù có chết cũng không ngờ tới.
Thế nên, Tỏ Vô Song hoàn toàn không phản ứng kịp, những người khác cũng chẳng có thời gian đi cứu.
Tò Vò Song run rẩy, tựa như lọt vào hầm băng, không có nổi một cơ hội để giãy giụa hay phản kích.
Trơ mắt nhìn bàn tay ấy ngày càng phóng to, rồi đánh thẳng lên người mình.
Phụt.
Theo một tiếng trầm đục vang lên, Tô Vô Song đã bị đánh thành một đống máu loãng.
Ngay cả thần hồn cũng không thể chạy thoát.
Tuy Tô Minh chưa dùng tới 1 % thực lực và Tô Vô Song lại là một Chân Vương sơ kỳ, nhưng dù thế cũng đã chuyện bé xé ra to.
Đống máu loãng ấy giống như một cơ mưa nhỏ rơi lên mặt, lên người bốn năm trăm người đang quỳ dưới đất kia.
Gay mũi cực kỳ.
Bốn năm trăm người kia trợn tròn mắt, run bần bật, gương mặt trắng bệch, sợ ngây người.
Tức giận, hoảng sợ, kinh ngạc như một mớ bòng bong tràn ngập trong lòng họ.
“Vò Song! Tao giết mày!”, Tò Cửu Hiển điên cuồng hét lên tựa như tiếng sấm xỏ xuyên qua lỗ tai mỗi người. Tò cửu nhanh như chớp xé rách không gian, tàn nhẫn chộp một cái, sát khí kinh khủng như sắp ngưng thật. Bàn tay kia đen kịt kéo theo sấm sét, khiến toàn bộ không gian
xung quanh cung điện nhà họ Tô chấn động.
Lúc này, bốn năm trăm thanh niên quỳ trước Lệ Các vì ở gần Tô Minh nên hầu như người ai cũng vang lên từng tiếng rắc rắc, bị bàn tay của Tô cửu Hiến ép đến khớp xương như vỡ vụn.
Thế nhưng, Tô Minh lại chẳng thèm nhìn Tô cửu Hiển lấy một cái, mặt mày vẫn bình tĩnh như không.
“Cút!”, Tô Chấn Trầm ra tay.
Ông ấy như dịch chuyến tức thời, phút chốc đã xuất hiện bên cạnh Tò Minh.
Giơ tay nhấn một cái về phía bàn tay đen kịt đáng sợ kia.
Một tia sáng màu xanh bắn ra.
Dề dàng ngăn được một chiêu đáng sợ kia của Tô cửu Hiến.
Sắc mặt Tô Cửu Hiển đỏ lên, thậm chí có hơi chuyển thành tím, con ngươi hằn tơ máu, nhìn chằm chằm vào Tò Minh, lại định ra tay thêm lần nữa.
Nhưng Tò Hao lại xuất hiện, quát: “Dừng tay!”
Các lãnh đạo cấp cao khác
trong nhà họ Tô cũng xuất hiện.
“Thằng ôn con kia giết cháu tôi!”, Tò Cửu Hiển run giọng, căm hận nói.
Chỉ là, cuối cùng vẫn còn chút lý trí, không dám ra tay tiếp trước mặt Tò Hao.
Huống chi, có Tò Chấn Trâm ở đây thì ông ta có muốn giết Tô Minh cũng không được, ông ta không đánh lại Tô Chấn Trầm.
“Tô Minh, tại sao lại tự dưng giết chết Tô Vô Song?”, Tô Hào nhìn về phía Tô Minh, âm u hỏi. Trong lòng ông ta cũng hoảng sợ không thôi, bởi vì Tô Minh
quá tàn nhẫn.
Ông ta thật sự rất bất ngờ.
Thực tế, đâu chỉ mình ông ta, ngay cả người làm bố làm mẹ như Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên cũng hết sức kinh ngạc.
“Tòi từng gặp Tò Ương -người anh trai tốt của mình, nên cực kỳ quen thuộc với khí tức trên người hắn ta. Mà trên người Tô Vô Song lại có khí tức của Tô Ương, còn rất mới, chắc chỉ trong một hai ngày gần đây thôi. Thế nên, tôi có thể khẳng định rằng Tô Vô Song đã bắt tay với Tò Ương, hoặc là nghe theo lệnh Tô Ương, cố ý tìm cơ hội làm
xáo trộn nhà họ Tô. Hắn kích động những người trẻ tuổi khác trong nhà, lợi dụng lòng nhiệt tình và muốn sống của họ để nhằm vào tôi. Một khi thành cõng, tòi nghĩ chắc bô’ mẹ tôi sẽ nổi điên. Vậy thì nhà họ Tò cũng sẽ tan hoang”, Tô Minh đáp một cách đầy khẳng định và tự tin, không thể chối cãi.
“Khỉ giói”, Tô Cửu Hiến suýt chút nữa tức hộc máu.
Bình thường vẫn luôn là mình đi gặp Tô Ưong.
Tô Vô Song đều nghe theo lời dặn của mình, hoàn toàn không có tư cách gặp Tô Ương.
Càng khỏi phải nói tới mấy ngày nay, Tô Vô Song vẫn luôn tu luyện trong nhà họ Tô.
Tô Minh toàn là nói phét.
Phét mà như thật.
Thực tế cũng đúng vậy, Tô Minh chí đang nói bừa.
“Thật không?”, Tô Hao nhìn chằm chằm Tò Minh, dường như muốn nhìn thấu anh, nhưng nhìn mãi vẫn chẳng nhận ra điều gì.
Có điều, Tô Hao lại hơi tin vào lời anh nói.
Chỉ cần không phải thânq
ngu thì đều có thể nhận ra Tô Vô Song dần dắt đám người trẻ tuổi kia là tính lừa dối, dồn Tô Minh vào đường cùng, khơi mào xáo trộn trong nhà họ Tò.
Quá thật như lời Tô Minh, nếu Tỏ Vô Song mà thành công thì gia chủ và vợ ông ấy chắc chắn sẽ nổi điên. Từ đó, nhà họ Tô cũng sẽ chia năm xẻ bảy.
Không những Tô Hao mà mấy trưởng lão, ban lãnh đạo khác cũng im lặng gật đầu.
Khóe miệng Tô Chấn Trầm giật giật.
Thật sự muốn giơ ngón tay
cái lên với Tô Minh.
Ngon!
Hay!
Xoay chuyển tình hình, đổi trắng thay đen!
Phải biết rằng, Tô Vô Song là một trong những đứa cháu được Tô Cửu Hiển cưng nhất.
Thế mà bị giết chết trước mặt mình, nhưng ông ta vẫn không dám hó hé gì.
Ha ha ha ha.
“Hay! Hay! Đưoc lãm!”, Tô
cửu Hiển vừa thấy thế lập tức hiểu được, hòm nay muốn giết Tô Minh là không thể nào. ông ta tức đến nỗi bật cười, run rẩy quay đầu bỏ đi.
Có ở lại cũng chẳng được ích gì.
“Tan đi. Làm gì thì cũng động não xíu, đừng hở tý đã bị kích động, bị lừa”, Tò Chấn Trầm quát bốn năm trăm người trẻ tuổi đang ngơ ngác không hiểu gì quỳ dưới đất kia.