Chương 497: Xin hãy cho tôi một cơ hội khác!
Bác sĩ thực tập xấu hổ lắc đầu, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Hướng Thu Vân, cuối cùng không kìm được tò mò, hỏi: “Giang tiểu thư thật sự là tiểu tam sao? Cô ấy thật sự từ mười lăm đến mười tám tuổi vẫn luôn lập kế hoạch làm thế nào để hãm hại cô à? “
Lạch cạch.
Cửa phòng tình cờ mở vào lúc này.
“Tôi đã nói rồi, không được hỏi chuyện riêng tư của bệnh nhân?” Lục Ngôn Sâm bước vào, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng luôn tràn đầy lãnh đạm.
Thực tập sinh sắc mặt đột nhiên tái nhợt, run rẩy đứng lên, “Lục … Lục lão sư.”
“Cậu có thể liên hệ với giáo viên hướng dẫn của trường mình và nhờ anh ấy sắp xếp một bác sĩ hướng dẫn mới cho cậu.” Lục Ngôn Sầm không đóng cửa mà nói: “Đi thôi.”
Bác sĩ thực tập mặt đỏ bừng đến nghẹt thở, “Lục lão sư, tôi hứa đây là lần cuối cùng, xin cho tôi thêm một cơ hội!”
Bác sĩ thực tập quay đầu nhìn Hướng Thu Vân, xấu hổ mà nói, “Hướng tiểu thư, tôi thật sự chỉ là tò mò một chút, không có ý gì khác, cho tôi xin lỗi cô được không?”
“Hiện tại là đi ngay hay để tôi đánh trượt báo cáo thực tập?” Lục Ngôn Sâm nói.
Thực tập sinh lau nước mắt, vội vàng cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, Lục lão sư, tôi hiện tại sẽ rời đi…”
Bác sĩ thực tập lại liếc nhìn Lục Ngôn Sâm, lại thấy anh không có ý định đổi ý, nên chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
“Vừa rồi tôi tiếp một bệnh nhân, đã để cô đợi lâu.” Lục Ngôn Sâm rót một ít nước vào cốc giấy dùng một lần đưa cho Hướng Thu Vân, sau đó cầm lấy cốc nước của mình uống vài ngụm.
Hướng Thu Vân nói: “Tôi vừa mới tới không bao lâu.”
“Vừa rồi có phải cô nghĩ tôi không có nhân tính không?” Lục Ngôn Sâm đặt cốc nước xuống, hỏi.
Hướng Thu Vân, “Bác sĩ Lục phải có lý do riêng để làm điều đó.”
Lục Ngôn Sâm cười, “Nghề bác sĩ không chỉ đòi hỏi kỹ thuật mà còn phải có y đức. Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta như vậy”.
“Ừ.” Hướng Thu Vân chưa bao giờ thích đánh giá người khác, “Một lát nữa mới kiểm tra hay sao?
“Bây giờ luôn cũng được.” Lục Ngôn Sầm nói.
Anh ngồi xổm xuống xem xét kiểm tra, có chút kinh ngạc, sau đó lại kiểm tra lần nữa, cùng một kết quả, “Chân của cô khôi phục tốt hơn tôi tưởng. Nhìn thế này, tiến hành một cuộc tiểu phẫu chỉnh lại xương vị trí, và sau đó thêm một vài lần châm cứu và trị liệu liền có thể ổn. “
“… Bác sĩ Lục nói ổn, nghĩa là khôi phục giống người thường?” Hướng Thu Vân sửng sốt, sau đó đè nén kinh ngạc hỏi.
Lục Ngôn Sâm đứng dậy, cất thiết bị kiểm tra đi, mỉm cười gật đầu với cô, “Chúc mừng, Hướng tiểu thư!”
Nghe vậy, Hướng Thu Vân khẽ mở môi, sau đó chậm rãi kéo ra một đường vòng cung lớn, đáy mắt mang theo ý cười.
Có thể phục hồi …
Chân của cô ấy có thể hồi phục!
Chẳng bao lâu nữa, cô ấy sẽ có thể nhảy !!
“Kiện thắng rồi, hiện tại có tin vui như vậy, Hướng tiểu thư hôm nay thật sự là một hạnh phúc nhân đôi!” Lục Ngôn Sâm liếc mắt nhìn thời gian, cười nói: “Vừa hay đng giữa trưa, mẹ cùng dì của tôi làm một bàn các món ăn để chúc mừng cô, chút mặt mũi này cô có cho được không? ”
Hướng Thu Vân dùng hết sức áp chế độ cong khóe miệng và gật đầu.
Cô mua một ít hoa quả, mang thêm hai chai rượu đỏ, cùng Lục Ngôn Sâm trở về Lục gia.
“Đây không phải là cô bé lần trước sao? Tiểu Sâm vậy là lại gạt cô, còn bảo rằng không phải bạn gái!” Người trong chung cư vẫn nhiệt tình.
Lục Ngôn Sâm cười nói: “Con cũng không nói dối ai cả! Thử nghĩ xem, nếu cô ấy thật sự là bạn gái của con, với tính khí của dì con, mọi người trong chung cư không phải đều biết rằng có bạn gái sao? Không chừng còn lan truyền rằng con có con rồi ấy chứ! “
“Cũng đúng.” Người kia cười, “Tôi thấy cô gái nhỏ này khá xinh đẹp, cậu phải nắm bắt cơ hội.”
Lục Ngôn Sâm cười cười, không giải thích nhiều.
Hướng Thu Vân cúi đầu nhìn chân người khác, chỉ cần suy nghĩ qua một thời gian nữa là có thể giống như người bình thường, độ cong khóe miệng không thể kìm nén được.
Mãi cho đến khi cười đến mỏi hàm, cô không còn cách nào khác là co rút khóe miệng.
Đinh!
Thang máy đến, cả hai cùng ra khỏi thang máy.
“Hướng tiểu thư, đứng ở đây một lát đừng nhúc nhích.” Khi đến cửa Lục gia, Lục Ngôn Sâm quay đầu nói với Hướng Thu Vân, sau đó đưa hoa quả và rượu đỏ cho cô.
Hướng Thu Vân hơi nhướng mày, sau đó gật đầu, liền dừng lại.
Lục Ngôn Sâm đi tới cửa Lục gia, nhìn cô một cái, bảo đảm không thấy cô, liền gõ cửa.
“Dì đây dì đây. Hẳn là Tiểu Sâm mang Thu Vân Thu Vân trở về!” Giọng thím Lưu vang lên, cánh cửa bật mở.
Cửa phòng chỉ mở ra một khe hở, thím Lưu thò đầu ra, nhìn xung quanh, lo lắng nói: “Thu Vân đâu? Dì cố ý làm một bàn ăn. Sau khi Thu Vân Thu Vân kiểm tra xong, con sẽ đưa con bé trở về chứ?” ? “
“Thái hậu xin bình tĩnh.” Lục Ngôn Sâm ngập ngừng: “Tiểu nhân vô tình quên mất…”
Ba!
Thím Lưu vỗ đầu anh một cái “Nhóc con, dì đã gọi điện thoại cho con vài lần, nhắn cả tin. Con đã hứa với dì như thế nào?”
“Vậy con lỡ quên thì sao?” Lục Ngôn Sâm cau mày lấy điện thoại ra. “Bây giờ con đang gọi cho Hướng tiểu thư. Cô ấy chắc không mất nhiều thời gian để đến đây.
Thím Lưu hai tay chống nạnh, tức giận nói: “Bây giờ mới gọi điện thoại đi, lúc nào Thu Vân mới qua, cơm canh đã nguội rồi!”
Có tiếng bước chân, mẹ Lục thò đầu ra trên đầu thím Lưu, bà cũng nhìn chung quanh như thím Lưu, sau đó kinh ngạc nói: “Thật sự là không có mang người trở về?”
Lục Ngôn Sâm gật đầu, chưa kịp nói thì mẹ Lục đã đóng sầm cửa lại–
“Việc nhỏ này không thể làm tốt được, còn có ích lợi gì, chẳng trách tại nhiều năm như vậy chưa từng đem một cô gái trở lại! Khi nào Thu Vân đi qua, khi đó con lại vào!”
Hướng Thu Vân bước tới, thấp giọng hỏi: “Nếu không anh nói với thím Lưu cùng mẹ anh là tôi đã qua.”
“Đừng nóng vội, để đồ xuống đất trước, đặt xuống.” Lục Ngôn Sâm cầm đồ trong tay đặt xuống đất.
Anh lại gõ cửa, giọng nói có chút uể oải, “Mẹ, dì à, buổi sáng con có vài ca mổ, hiện tại rất đói. Mẹ có thể cho con vào ăn cơm trước, sau đó gặp Hướng tiểu thư vào ngày hôm sau, được không? “