truyenazzmoi.com: Tàn độc lương duyên
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Vào nhóm kín để đọc nhiều hơn: Link vào nhóm
Chương 251: Cô không muốn bị anh ta chạm vào!
“Anh nhìn thấy chưa?” Hướng Thu Vân run rẩy chỉ vào những vết sẹo kinh khủng đan chéo trên người mình, khàn giọng, “Những vết sẹo này, khắp người tôi! Không biết chân tôi còn có thể chữa được không!
Nước mắt rơi trong tuyệt vọng và không thể nào lau được.
Hạ Vũ Hào nhìn những vết sẹo lốm đốm và xấu xí trên làn da trắng nõn của cô, cổ họng thắt lại, tim như bị bóp chặt, từng hơi thở đều trở nên khó khăn.
"Hạ Vũ Hào, tôi học khiêu vũ cổ điển. Anh nghĩ tôi như thế này còn có thể nhảy ngay cả khi chân tôi lành lặn? Hả?!" Hướng Thu Vân tiến lên vài bước, kiễng chân lên nắm vào cổ áo sơ mi của anh - Cổ áo dựng lên, đầu ngón tay trở nên trắng bệch do dùng sức quá mạnh. "Vì anh mà tôi phải vào tù, gãy chân và không thể trở về nhà! Hạ Vũ Hào, anh hủy hoại cả cuộc đời của tôi..."
Cô xúc động đến mức không nói nên lời, hít một hơi thật sâu, từng chữ đều bị bóp ra khỏi kẽ răng, "Cả đời này của tôi đều bị anh hủy hoại! Hủy rồi!!"
Và tất cả những điều này, chỉ vì một sự hiểu lầm nhỏ, haha, haha, thật nực cười!
Hạ Vũ Hào bị cô túm lấy cổ áo, vô cùng chật vật, nhưng anh không nhúc nhích chút nào, ánh mắt anh rơi xuống dòng nước mắt không ngừng tuôn ra của cô, lồng ngực như bị hàng vạn con kiến bò lên, cơn đau không thể chịu đựng được, như bị dao cắt lửa đốt.
Anh khó khăn mở miệng nhưng không thành tiếng, chỉ đưa tay chạm vào khóe mắt cô.
Hướng Thu Vân nghiến răng, nghiêng đầu tránh ra tay của anh.
“Tôi xin lỗi.” Hạ Vũ Hào quay mặt lại, cúi đầu nhìn cô, dùng ngón tay run rẩy lau nước mắt trên mi.
“Xin lỗi?” Hướng Thu Vân mạnh mẽ đẩy tay anh ra, hai mắt đỏ ngầu "Một câu xin lỗi của anh có thể làm được gì? Chữa khỏi chân của tôi, làm cho tôi hết sẹo, hay làm làm cho quan hệ của tôi cùng ba mẹ khôi phục như lúc đầu."
"Không thể! Cái gì đều không. . . Khụ, khụ khụ khụ!"
Cô che miệng lại, sắc mặt đột nhiên chuyển từ ửng hồng sang trắng xám, môi tím tái, hô hấp gấp gáp hơn trước rất nhiều.
Con ngươi của Hạ Vũ Hào khẽ mở, huyết sắc trên mặt càng mờ nhạt, anh bước tới, ôm eo cô, đặt cô lên giường.
“Cố lên, bác sĩ sẽ đến ngay!” Anh ấn nút khẩn cấp, ngồi ở mép giường, cởi bộ đồ khoác lên người cô, chân tay có chút yếu ớt nắm lấy tay cô.
Tay của cô rất nhỏ, không có da thịt, cho nên cầm có chút cứng tay, dường như chỉ cần dùng lực một chút sẽ làm tay cô đứt đoạn.
Hướng Thu Vân che miệng ho khan, ho đến không thở nổi, nhưng dù khó chịu như vậy, cô vẫn rút tay ra khỏi tay Hạ Vũ Hào.
Cô không muốn bị anh ta chạm vào!
Ầm!