Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 139: Không cần tự đâm vào chân mình
Hạ Vũ Hào không có ngồi lại trên giường bệnh, mà là đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Sau khi nhận được danh sách, đuổi hết những người trong danh sách đi. Club không cần loại nhân viên lười nhác và chỉ thích hóng drama như vậy.”
"Nghe anh ta nói, có rất nhiều người. Nếu đuổi nhiều người một lúc mà nhân viên không thể tuyển dụng ngay được, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc kinh doanh của club." Mộng Hàm mệt mỏi ngồi trên một chiếc ghế.
Mộng Hương được nhiều người biết đến, tuyển hàng chục người không phải là vấn đề lớn.
Tuy nhiên, nhân viên mới cần được đào tạo từ nửa tháng đến một tháng, nếu trực tiếp làm nhân viên chính thức thì không giúp được gì mà chỉ gây rắc rối.
Hạ Vũ Hào thậm chí không do dự một chút, lạnh giọng nói: "Chuyển người từ club khác tới, nếu không điều chỉnh được, liền sẽ ngừng kinh doanh nửa tháng."
Thái độ của anh khiến Mộng Hàm hơi ngạc nhiên, nhưng cô cảm thấy chuyện này đúng là nằm trong dự liệu, chắc chắn rằng, thường ngày dù anh có tàn nhẫn đến đâu thì cũng không phải là không có tình cảm.
Cô cong môi, cảm thấy khá vui vẻ, "Nếu như tuyển một số người và thuyên chuyển một số người, tôi sẽ giảm thiểu tổn thất. Bất cứ lúc nào có tình huống thay đổi tôi sẽ báo cáo với anh."
Hạ Vũ Hào gõ ngón tay lên mặt kính, không có phát ra âm thanh.
Mộng Hàm ho nhẹ một tiếng, cố ý nói: "Ồ, đúng rồi, tên bảo vệ chủ động nhận lỗi phải không..."
Cô ấy chưa kịp nói hết lời thì Hạ Vũ Hào đã cắt ngang, "Sau khi làm xong việc nên làm, anh ta sẽ bị đuổi việc. Sau đó đem chứng cứ về việc anh ta phát tán ảnh khỏa thân của người khác gửi cho người ở cục cảnh sát. "
“Này!” Mộng Hàm cười nói: “Phát tán ảnh nóng, lãnh án đủ thê thảm, nếu như bị án tù, sau khi ra ngoài sẽ không dễ dàng tìm được việc làm, thủ đoạn của anh thật là tàn nhẫn. "
Hạ Vũ Hào lạnh nhạt liếc cô một cái, ngồi trên giường bệnh, vết sưng tấy đỏ trên khuôn mặt tuấn tú mà Hướng Quân đánh ra trên khuôn mặt tái nhợt của anh đặc biệt rõ ràng, nhìn có chút buồn cười.
Nhưng Mộng Hàm không dám ngang nhiên cười nhạo sếp, cúi đầu ho khan, cố nén cười, thận trọng nói: "Có vẻ như phản ứng của anh không giống như ghét bỏ Hướng Thu Vân. Căn bản không cần đâm vào chân mình đâu. "
Trực tiếp đem cô ấy chén sạch sành sanh là xong!
“Cô có vẻ rảnh?” Hạ Vũ Hào khẽ cau mày, nhanh chóng buông tay, hai mắt thâm thúy không rõ.
Nếu đổi thành người khác thì có thể không hỏi, nhưng anh ta càng như thế này, Mộng Hàm càng nghĩ muốn hỏi, "Hạ tổng, Hướng Thu Vân theo đuổi anh nhiều năm như vậy, anh thật không cảm thấy có gì với cô ấy.? "
“Mộng Hàm.” Hạ Vũ Hào nhanh chóng gõ ngón tay lên giường bệnh, thì thào cảnh cáo.
Mộng Hàm chớp chớp mắt, tựa hồ không có nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, "Nếu như tôi thật sự ghét bỏ một người, tôi muốn cả đời không gặp mặt người đó, tại sao phải trói ở bên cạnh mình làm gì, rồi vài ngày đến nhìn một cái."
Hạ tổng từng nửa năm không đến Mộng Hương, nhưng bây giờ khác rồi, tới liên tục!
"Hạ tổng, là thuộc hạ rất hiểu tâm tư của phụ nữ, tôi nghĩ cần phải khuyên anh: Hiện tại tàn nhẫn, sau này có thể quỳ xuống ..." Hạ Vũ Hào dùng ánh mắt u ám nhìn cô. Mộng Hàm đột ngột chuyển chủ đề, "Anh định nằm viện hay về nhà làm việc?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!