Lão Trần nổi giận mắng: "Không đối phó được lũ mèo đen đó chẳng lẽ ta còn không đối phó đực loại gà không ra gà, người không ra người như ngươi sao?"
Vừa nói, ngài Trần vừa nhấc chân cởi chiếc giày bên chân trái, trên tay còn cầm mấy tiền đồng, trực tiếp đi về phía con gà âm kia.
Nhìn bộ dáng đó là muốn liều mạng cùng con gà kia. có lẽ nó cũng biết ngài Trần không dễ động vào nên tránh được ông ta, vòng một vòng ra phía sau lại chạy về phía tôi.
Tôi nhìn trái nhìn phải thấy không có gì trong tay, tôi làm theo cách của ngài Trần, cởi một chiếc giày và cầm trên tay. Tôi nghĩ, chỉ cần nó đến tôi sẽ rút giày ra, tôi không tin nó là mình đồng da sắt.
Ngay khi tôi chuẩn bị đánh con gà âm này đến chết, thì nó lại quay đầu chạy sang bên trái, mục tiêu của nó không phải là tôi mà là cái cổng sân sau lưng, nó muốn trốn thoát!
Tôi vội vào hô lên: "Bác hai, bắt lấy con gà đó, nó là hung thủ"
Bác hai hiển nhiên không hiểu tôi nói gì nhưng ông ấy vẫn làm theo lời tôi. Cách của ông ấy rất đơn giản là đóng cửa cổng lai, giam con gà âm đó ở bên trong và cũng giam luôn chúng tôi.
Thực sự mà nói thì tôi vẫn khá sợ con gà âm này, không phải vì những thứ khác, mà chủ yếu là vì nó ăn thịt người!
Nhìn thấy cửa cổng đóng lại, Ngài Trần cười thành tiếng, ông ta chạy tới với một chân trần và chửi rủa trong miệng, nếu hôm nay ta không đánh ngươi, thì ta không phải là Trần Ân Nghĩa!"
Có thể thấy ngài Trần đang rất tức giận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ông ta không dễ dàng gì mới cứu được Vương Nhị Cẩu thoát khỏi tay của thợ nề Trần kết quả là còn chưa tới nửa tiếng sau liền bị một con gà làm cho tàn phế, không thể không tức giận sao? đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ phát điên lên.
Tôi đang bắt gà thì nghe thấy ngài Trần hét to: "Nhóc con tránh sang một bên, đừng cản đường bác"
Sau đó tôi liền chạy ra đứng sau cổng sân xem ông ta và con gà âm này đánh nhau.
Tôi biết ngài Trần mấy ngày nay không vui vẻ, ông ta luôn cảm thấy mình bị động đối phó với những gì đã xảy ra, để cứu tôi khỏi con mèo đen, ông ta còn thả hồn của thầy mình ra, hiện tại ông ta cũng không biết thầy mình ra sao. Hay là nói, thật ra ông ta biết, chỉ là trải đến quẻ thứ ba thì không dám xem nữa. Tốt hơn hết là nên giữ tâm niệm này còn hơn là không có hy vọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!