Ngài Trần lắc đầu, không đáp lại tôi mà nói với bác hai: "Hai người nhấc gã ta xuống, kiếm cái ghế cho gã ngồi rồi để chân gã ta dẫm xuống đất."
Bác hai và Vương Thanh Tùng làm theo ý của ngài Trần, ngài Trần giao lại cho tôi ba đồng tiền xu và nói: "Trên đỉnh đầu dặt một đồng, hai đồng còn lại đặt trên mu bàn chân."
Tôi nhanh tay làm việc ngài Trần dặn rồi lại ngồi vào chỗ bên cạnh bác ấy.
Ngài Trần chủ động nói với tôi: "Để chân của hắn chạm đất là để hút âm khí, đọc câu "Lạc địa sinh căn", ba đồng xu để khóa lại linh hồn của hắn, ta dùng cả hai phương pháp, hắn có tỉnh lại hay không thì còn dựa vào số mệnh."
Tôi kinh ngạc nói: "Cái này có nguy hiểm đến tính mạng hay không?"
Ngài Trần hừ lạnh một tiếng, nói: "Hắn từng đi giày âm trấn giữ bên linh cữu, bị thợ nề Trần chiếm xác lâu như vậy, âm khí nhập vào trong cơ thể hắn, cháu cho rằng tính mạng của hắn có gặp nguy hiểm không? Trước đây, bác không thể ép hắn xuống, bởi vì bác sợ thợ nề Trần tác oai tác quái, nếu anh ta ngã xuống, tới lúc thợ nề Trần xuất ra khỏi xác hắn ta không thì hắn ta cũng sẽ chết.
Ngài Trần nói xong ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu, tôi vội vàng hỏi: "Ngài Trần, có chuyện gì vậy?"
Trần tiên sinh khoát khoát tay, thở dài nói: "năng lực không bằng người ta, không có gì đáng lo cả"
Tôi nhớ tới buổi trưa ngài Trần có hỏi trong thôn chúng tôi có ai làm nghề đóng giày hay không. Tôi nghĩ, chắc chắn là do người kia âm thầm dở trò. Sau đó tôi hỏi bác hai, bác nói ngày đó tôi đứng trên băng ghế nửa tiếng không nhúc nhích, ông ấy bị chuyện này dọa sợ. Nhưng tôi cảm thấy dường như tôi chỉ đứng một lúc không lâu, không nghĩ tới đã đứng tận nửa tiếng. Cho nên, nếu như lúc đó mà đèn tắt thì có lẽ tôi sẽ bị kẹt trong ảo cảnh không ra được. Nghĩ đến đây da đầu tôi nổi lên một trận tê dại.
Nhìn ánh trăng sáng trên đầu, không thể không xúc động nói một câu: "Còn sống thật tốt"
Sau đó, tôi đi cùng ngài Trần về trước, thợ nề Trần giao cho bác hai và Vương Thanh Tùng trông coi, khi tôi ra đến cửa, ngài Trần kêu tôi lấy bát và đôi đũa mà tôi mang đến. Bác ấy không nhắc tôi, suýt nữa tôi quên mất mình còn mang theo bát đũa.
Ngài Trần nói: "Bát đũa của nhà mình không được tùy tiện để ở nhà người khác, đây là cách gửi quần áo, không được quên."
Mặc dù tôi không biết ngài Trần nói lời này là ý gì, nhưng là tôi nghĩ, điều này có thể có ý nghĩa tương tự như những gì chúng ta đang nói về việc gửi bát đũa có nghĩa là gửi "thảm kịch"đi. Tôi nói với ngài Trần những gì tôi nghĩ, nhưng bác ấy chỉ cười và mắng: "Lũ trẻ bây giờ, làm sao biết được truyền thống của thế hệ cũ, thật sự đợi đến ngày muốn dùng nó, bác xem các cháu làm như thế nào!"
Ta thấy ngài Trần thần sắc không tệ, còn có thể cười, liền cùng ông ta cười nói: "không phải là còn có bác sao, có bác che chở, vạn quỷ bất xâm!"
Ông Trần nhìn tôi, và nói: "Buổi tối đừng nói năng bừa bãi."
Sau khi trở về nhà, Trần lão gia liền nằm ở trên giường, giống như bị bệnh.
Tôi hốt hoảng hỏi: "Bác bị sao vậy?"
Ngài Trần ra hiệu cho tôi đừng lên tiếng, sau đó khẽ nói với tôi: "Vừa rồi lúc trên đường là ta giả bộ cho người kia xem, năng lực của hắn so với bác còn cao hơn, vừa rồi cháu suýt bị kẹt trong ảo cảnh. Nếu bác không giả bộ thì hắn ta chắc chắn sẽ gây chuyện."
Tôi biết ông Trần đang lừa gạt người kia nên tôi vội cảm ơn ông Trần đã cứu mạng, nói rằng nếu ông ấy không treo đèn dầu, có lẽ tôi vẫn chìm trong ảo cảnh đen tối đó.